Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Cho một kết thúc đã được kết thúc từ lâu.

Anh ạ!
Những dòng này là những dòng cuối em viết cho anh. Em đã viết những dòng cuối cho anh từ rất lâu rồi. Nhưng thấy cần phải viết, nên lại viết thêm những dòng này nữa.
Em biết cuộc sống của anh đang khó khăn, đang mệt mỏi. Nghe giọng anh, em hiểu điều ấy. Những cuộc gọi anh gọi về cho em dạo này chỉ toàn về đêm. Lúc ấy em vẫn chưa ngủ, thường là như vậy. Nhưng nghe giọng anh rồi, em tự dưng ko ngủ được nữa. Giọng anh ngày xưa ko như vậy, vui tươi và ấm áp hơn. Giọng anh bây giờ sầu não, tái tê. Bỗng dưng em thấy sợ nghe cái giọng ấy. Em nói vậy, anh đừng buồn anh nhé! Thực sự là nghe giọng anh, em thấy buốt lòng.
Ai cũng có những giới hạn của riêng mình. Anh tự bươn chải, đơn độc và trắng tay. Em biết anh khó khăn và mệt mỏi. Nhưng cố lên anh nhé. "22 tuổi, anh chưa có gì trong tay cả". Đúng là vậy. Anh chỉ có quá khứ, chỉ có mất mát, chỉ có lỡ lầm. Nhưng anh phải đứng lên, phải làm lại. Anh ko thể ngồi mãi một chỗ được, dù vì bất cứ ai, bất cứ điều gì. Cố lên anh nhé! Rồi mọi thứ sẽ vững chãi dần lên, sẽ là của anh. Người ta ko ai khổ cả đời được đâu. Nhưng có thoát khổ, có làm được gì ko thì phải tùy vào nỗ lực và sự mạnh mẽ của bản thân.
"Anh muốn về ngồi bên em".
Lần trước em gặp anh ở SG là để đó là lần cuối gặp nhau, là để ai đi đường nấy, là để mỗi người kết thúc được và thật sự về với cuộc sống của mình. Ko phải để rồi anh lại muốn về ngồi bên em thêm một hay nhiều lần nữa. Em bây giờ, đã có được hạnh phúc của mình rồi. Nên em xin lỗi, ko thể cùng anh bước tiếp con đường đầy khó khăn trước mắt anh.
Anh cũng đừng nghĩ về em nữa. Quên em đi. Và mạnh mẽ lên. Sống một cuộc đời thật sự. Và để nhận được những gì thật sự. Những người đi qua tận cùng đau khổ là những người đau đáu nhất hạnh phúc trên đời.
Cố lên anh nhé!
Cố lên.
Khi nào đó đọc được những dòng này, thì mong anh hãy hiểu.
Cũng mong còn lâu nữa anh mới đọc được. Đừng thấy buồn anh nhé! Vốn dĩ mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi mà, từ cái ngày mọi thứ đổ sụp xuống trước mắt tất cả mọi người. Kéo dài thêm cũng chỉ bởi vì chúng ta ko đủ mạnh mẽ thôi. Để mọi thứ qua hết đi. Còn nếu anh cần em cho hiện tại, thì muộn cả rồi anh ạ! Lòng em kết thúc mọi thứ với đau khổ, từ trước ngày anh về nữa. Em kết thúc rồi. Nên ko còn chỗ cho anh trong hiện tại hay tương lai em nữa.
Tặng anh câu này, cho cả em và anh:
"Một thiên đường có diễm lệ cách mấy cũng chỉ là một vết thương âm ỉ nếu nó làm cho bạn vì thế mà không thấy được hạnh phúc ngay bên cạnh mình" (Nguyễn Thiên Ngân).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!