Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

2009 và 17

Hôm nay 29-12 rồi. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi, năm 2009 sẽ thôi qua, và 15 ngày sau, mình bước sang tuổi mới. Luận về 2 sự kiện ấy xem nào (cái đầu thì đúng là sự kiện, còn cái sau, chắc chỉ là sự kiện với mỗi mình mình).
Năm nay ko phải năm nhuận, vì thế có 365 ngày, ngắn đi mất một ngày cho cuộc đời. À mà mình chẳng có tư cách nói câu ấy đâu. 363 ngày qua, mình làm gì tiến được đến đâu. Chỉ toàn đứng một chỗ. Như lúc này mình đang ngồi ở góc quán quen thuộc ở Mái Ngói. Nhìn mọi nguời sống. Nhìn, và muốn sống, nhưng cũng chỉ là muốn. Bước xuống khỏi căn gác này, mình lại chỉ là kẻ mệt mỏi, chẳng bước nổi đến đâu. 363 ngày qua, điều mình làm được là trao cho một người những ảo vọng, rồi quật đổ người ta xuống đáy bùn. Điều mình làm được là kết thúc những niềm tin, của mình và của nhiều người quanh mình. Điều mình làm được là kết thúc ước mơ về báo chí, con đường văn chương nó cũng nhạt nhòa dần, sau những mệt mỏi dai dẳng.
Năm nay, mình có một cái giáng sinh buồn. Nhưng sau giáng sinh, mình còn buồn hơn thế.
"Anh ổn"
"giáng sinh của em thế nào?"
"giáng sinh của anh vui lắm"
"cố gắng học"
"anh có lỗi với mọi người nhiều"
tút tút...
"anh có thất vọng về em ko?"
"có, rất nhiều"
Vậy là kết thúc tuổi 17. À chưa, còn 17 ngày nữa. 17 ngày ấy có điều gì vui hơn ko? Vui hơn những đau khổ và mệt mỏi dai dẳng thời gian qua?
Kết thúc tuổi 17 với những đau khổ chất chồng đau khổ.

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Tản mạn chút về cafe

Cafe


Lần đầu tiên tôi biết uống cafe là năm 16 tuổi, trong một buổi sinh nhật đứa bạn tại quán cafe. Một cafe sữa với nhiều sữa và không dám để cafe nhỏ hết. Vậy mà vẫn không uống được. Vì đắng.

Lần thứ hai, tôi đến cafe một ngày trời mưa lớn. Một quán cafe trong nhà. Ngột ngạt, nhạc thô ráp, ánh sáng mờ tỏ. Ngày hôm ấy, đứa bạn tôi vừa kết thúc mối tình đầu. Nó gọi cafe đen cho cả hai đứa, và khóc. Đêm ấy, trời mưa đến sáng. Con bạn tôi co ro đáng thương. Trong giấc mơ, nó mê sảng gọi tên người ấy suốt.

Tôi tập uống cafe vào lần nào đó trong những lần tôi đến cafe với những lí do khác nhau. Một cafe sữa, nhiều đá. Và tập cách không nhăn mặt khi nhấp môi nữa. Lần ấy, tôi tập uống cafe cho những đau khổ của nhân vật. Nhân vật của tôi lớn lên bằng cafe và những đắng cay.

Vào một ngày mùa hè, tôi đến cafe một mình. Quán nhỏ, nằm khuất lấp ở một con hẻm nhỏ. Tôi chọn bàn ở góc khuất, ánh sáng không tới được. Và ngồi một mình. Chỉ một mình. Hôm ấy, tôi về nhà lúc 11 giờ tối, lúc cafe đóng cửa.

"Đi đâu vậy con?", má ra mở cửa và hỏi.

"Cafe má ạ!".

"Sao vậy con?", má xoe tròn mắt nhìn tôi . Hình như đôi mắt má run run.

"Con buồn".

Tôi đã định sẽ nói "Không có gì đâu má!", để má khỏi lo. Nhưng rồi chẳng hiểu sao lại nói vậy. Đêm ấy, tôi nghe tiếng má thở dài suốt ở phong bên cạnh.

Thời gian ấy, chiều nào tôi cũng đến cafe một mình. Tìm một góc khuất cố định, và ngồi đó. Chỉ vây thôi. Lâu, chị chủ quán quen. Lúc đến tính tiền, chị hỏi: "Mai có đến không em? Chị để dành chỗ". "Em không biết! Có thể có, mà cũng không". Góc quán ấy lúc nào cũng dành cho tôi trong một thời gian dài.

"Chỉ là thiếu một nơi để về thôi chị ạ!"

Tôi nói với theo khi chị quay lưng đi.

"Ngày chị bằng tuổi em, chị cũng đã vậy".

Chị kể cho tôi nghe về những ngày chị cô đơn nhất. Thời gian ấy kéo dài mấy năm, từ khi chị vừa bước vào tuổi 18 đến tận khi chị đã khô khốc trước cuộc đời. Chị kết thúc những tháng ngày ấy bằng việc vay tiền mua lại quán cafe này.

"Tìm lấy một nơi để về chứ em!"

3 giờ sáng. Điện thoại reng inh nỏi. Tin nhắn của con bạn.

"Mày đừng đi cafe một mình nữa! Con gái mà chai sạn sớm vậy khổ lắm!".

"Chai sạn là gì hả mày?"

Thế là im lặng. Không vì một khoảng trống mênh mông.

Những li cafe tôi gọi thời gian ấy không bỏ đường. Đặc, lạnh, và đắng.

11/12/2009

Cafe...Cafe...

Lết mãi cuối cùng cũng sang được cafe Mái Ngói với Nhã. Tưởng đâu mình chết giữa đường rồi chứ! Đi mà mắt mở ko nổi luôn. Cafe ở đây ko ngon, ko đắng, nhưng được cái không gian khá đẹp và thoải mái. Nhã cứ than cafe đắng hoài, đành đổi cho nó. Chắc hôm sau uống ở đây, minh phải uống cafe đen, chứ cafe sữa gì chẳng đắng chút nào.
Ơj... Một buổi sáng nữa lại trôi qua. Công việc mình làm được trong mười mấy ngày qua là tải được mấy album nhạc Trịnh (dạo này tự dưng mê nhạc Trịnh khủng khiếp), và viết được 1 entry cho blog (entry ngắn củn này nè).
Chiều nay, mình sẽ đi cafe xem chung kết Việt Nam - Malaixia với Nhã, Lorca, Phát, Niên và Socola niệu. Chắc sẽ vui. Mà cứ cho là ko vui, thì cũng đỡ hơn là nằm 1 đống ở nhà. Xong sau đó, nếu Việt Nam thắng, mình sẽ ra đường nhìn nhiều đoàn xe nối đuôi nhau ăn mừng chiến thắng. Mình thích ko khí đó, mọi người thật gần nhau.

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Về những con đường

Dạo này, chẳng hiểu sao mình hay nghĩ về những con đường và chân trời.Triết lí về chúng cũng có lắm điều thú vị.

Phía cuối con đường

2 trang giấy. Đó là dung lượng con bạn tôi triết lí về một ngày nó đi làm rẫy mía trong giờ học Vât lí chán phèo. Nhiều câu nó nói hay đến lạ. Ngẩng đầu lên chẳng thấy gì ngoài mía, chẳng biết đâu là điểm đầu hay điểm cuối. Chỉ biết còn mía là còn làm. Không thấy có lẽ bởi quá xa mà cũng quá gần. Những ước mơ của học trò 12 cũng vậy. Những khó khăn ở thật gần, mà thành công thì ở đâu xa lắc. Vậy nên, lúc nào cũng chực sẵn trong người nỗi chán chường. Nhưng mà vẫn đi. Càng đi nghĩa là càng gần đích. Mà ai cũng mong nhanh đến đích.
Tôi yêu những con đường. Tôi hay nhắc con bạn mơ mộng hãy yêu những con đường. Dẫu nhiều khi nó lắm dốc đèo, nhiều sương mù, hay bụi bặm. Lắm lúc đi trên đường, chẳng nhìn thấy trước mặt mình có gì, chỉ có một màn đen kịt với những đốm đèn chói lòa như sao sa. Con đường hình như hóa thành bầu trời. Có khi con đường toàn sương mù. Vạch từng đám sương để bước đi. Cũng chẳng biết phía trước có gì, chỉ biết cứ đi là sẽ thấy.
Tôi có một thói quen từ ngày bé, mỗi lần vẽ những con đường, tôi không vẽ đoạn cuối. Phía cuối những con đường của tôi là một đám sương mù như lớp sương phủ lên bức họa Nàng Mona Lisa của Leona de Vanci. Hay lùm cây hai bên đường rũ sang che khuất. Hay những đoàn người khuất lấp mất con đường. Con đường của tôi không phải bao giờ cũng có người. Có khi đơn giản chỉ là con đường nâu đất, đôi lúc có thêm hai hàng cây, vài cánh chim, hiếm hoi lắm mới có con người. Nhiều khi cô đơn lắm, tôi mới vẽ đoàn người, con đường người. Cho đỡ cô đơn thôi!
Và tôi cũng yêu những chân trời. Trong list tin nhắn mẫu của điện thoại, tôi lưu một SMS có nội dung: Hãy rời bỏ những chân trời. Chân trời thường nuôi dài những mộng mị. Nhưng có một SMS khác viết: Ngày nào đó mệt mỏi, hãy về với chân trời. Chân trời sẽ gọi lại những bình yên lắng đâu đó trong kí ức. Đúc kết chung một điều: Chân trời thường nuôi những ước mơ.
Phía cuối những con đường của tôi không có chân trời. Luôn là vậy. Tôi không thích con đường của tôi bị giới hạn bởi một đường vạch. Hình như chỉ có tôi là nghĩ vậy. Tôi có thiếu đi điều gì khi mình còn chưa đủ lớn cho những muộn phiền không? Điều gì đã khuất lấp mất sau đám sương mù, lùm cây hay đoàn người ở phía cuối con đường?
9/12/2009
Tường Vi

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Kết thúc!

Vậy là kết thúc!
Mọi cố gắng, nỗ lực mấy năm nay, giờ đổ sông đổ biển. Mình phải đi một con đường khác, và kết thúc con đường mình muốn đi.
Mình đã không làm được.
Biết ăn nói thế nào với thầy, và với mọi người đây?
Mình thấy thật phí phạm những năm học mình học ban A với chương trình Ngữ văn cơ bản. Lúc đọc đề, chữ "Đời thừa" xuất hiện trong yêu cầu đề, là mình đã chắc chắn mình rớt.
Thật buồn cho những ngày nỗ lực mà đáp lại chỉ là sự kết thúc của một con đường.
À! Thiên bình yên ả của mình đã được đăng trên 2 tờ báo. Kết quả cho việc kiên trì tìm chỗ đứng cho nó.
http://baophuyen.com.vn/Trangchủ/Sángtác/Truyệnngắn/tabid/84/GId/84/itemIndex/7/NId/44115/Default.aspx