Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Những ngày này...

... mình hay nghĩ lung tung về những điều lung tung quanh cuộc sống của mình.
"Nhọc quá. Nhằn quá. Cảm thấy mình không thể bước đi 1 bậc, chứ huống chi 116 bậc. Mà 116 bậc lên tầng 7 nhà mình mình còn đi được. Sao chỉ 1 bậc tiến hoặc lùi mà mình không đi được. Chợt nhớ slogan của các anh chị K29, QUAN TRỌNG GÌ, MIỄN LÀ MÌNH BÊN NHAU.."

Đoạn cuối cái entry điên điên của thằng Bảo.
Mình cũng vậy. Chúng mình đều vậy, mày nhỉ!? 18, có là gì đâu, mà sao cũng tập tành lưỡng lự trước cuộc đời.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"18"
"18 hay 81"
"Em ko biết".
1 đoạn hội thoại cũng điên điên của mình và một người anh.
Ngồi bó gối trong căn phòng kín đóng của nguyên một ngày trời. Tối, SG mưa dữ dội. Mở cửa ra cho mưa dội vào lòng.
Chợt nhiên mình thấy, thật ra, cái tuổi già nhất trên đời là tuổi đôi mươi. Như các bác các chú lăng xê cho các tác phẩm Văn học tuổi 20 nói. VH20 năm nay chú trọng vào 20.
20...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!