Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Má!

Mấy ngày nay con nghe giọng má rất yếu. Má mệt, lo và nhớ con nhiều phải ko?
Con ở trong này ổn má ạ! Con đã dần quen với SG rồi. SG của riêng con thôi má ạ! Ko của ai khác trong đời con nữa đâu.
Má yên tâm là con vẫn ổn. Con đã nhận thức được đâu là tất cả. Và con đang đứng dậy đây má ạ! Con chưa vững vàng. Vẫn còn quanh quất nỗi chán chường cuộc đời và những niềm vui chưa trở lại. Nhưng SG ko còn làm con ngạt thở, sợ sệt. Nỗi nhớ nhung vương vấn cũng biến mất hoàn toàn rồi má ạ!
Con độc lập.
Mai bạn bè dọn vào ở với con. Con ko còn một mình nữa. Mấy ngày bệnh vừa rồi con rất mệt. Nhưng con ko bị kiệt sức đâu.
Mai xe máy đc gửi vào đến nơi. Mai con sẽ tập đi một mình trên đường SG.
Con thèm lắm một bờ vai má ạ! Chưa người đàn ông nào có đôi bờ vai rộng như anh ấy. Chưa người đàn ông nào con ngồi sau muốn nép sát và dựa vào đến vậy.
Con thèm lắm một bờ vai!
Nhưng cuộc đời mà! Con phải làm tất cả một mình. Ko cùng với ai hết, ko cùng bất cứ người đàn ông nào trong cuộc đời con.
Những ngày này, nhiều khi con hay tủi thân. Nhiều khi muốn khóc, bởi một mình.
Cô độc là gì, mà khiến người ta khổ sở nhiều đến vậy. Mọi đớn đau, sai trái trên đời cũng bởi đơn độc mà ra.
Search tình cờ được thông tin về Lam Khiết Anh - 1 minh tinh thập niên 80-90 của Hồng Kông. Thế mà giờ đây ko hơn gì lắm 1 kẻ ăn xin. Có khi còn mạc vận hơn.
Phận người nổi trôi, cay nghiệt. Cuộc sống đổi dời như trăm chuyến xe luớt qua trong đời ta.
Ngày mai mình sẽ làm được gì, hay cũng chỉ như một Lam Khiết Anh!?
"Mấy ngày nay miền Trung có mưa ko mày? Tao nhớ những cơn mưa dầm miền trung. SG mưa rào suốt".
"Có. Nha Trang mưa dầm dề".
"Đà Nẵng mưa dầm từ hôm qua".
"Quê mình cũng mưa. Nhưng đến hôm nay thì tạnh mất rồi. Chắc nó đợi mày về mà lâu quá nên dỗi".
"Tự dưng tao muốn có chồng. Một người đàn ông của tao. Một gia đình. Tao chán cái kiểu yêu đương đuổi bắt nhau. Cái kiểu tình yêu như mưa rào. Rồi qua nhanh và nắng đến hanh hao. Tự dưng tao chán cái cuộc sống nhốn nháo, đánh đố nhau này rồi. Nhiều khi ko hiểu sao mệt mỏi. Ko hiểu sao muốn khóc".
"Sao thế mày!? Sao những ngày này mày buồn dữ mày?!"
Và thế là thảng thốt.
Chẳng có gì để thảng thốt đâu tụi mày à!
Tao chưa tìm được tao đã mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!