Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Mình đáng chán

Tự dưng thấy mình đáng chán.
Họp BCH Hội SVVN lớp. Công việc và nhiệm vụ. Mình ra mắt và làm việc bằng một gương mặt khó tả. Cũng hăng say đó. Nhưng ko thể cười tươi một nụ cười bình thường nhất và thôi méo mó. Tự thấy mình thật đáng chán.
Nửa đêm. Cái trung thu đáng chán nhất trong 18 năm sống trên đời.
"Sao ko đi chơi anh Hai? Đi với chị Luỹ ấy. Ở nhà thờ Đức Bà người ta tổ chức nhiều hoạt động lắm".
"Lên đó làm gì?"
Thế là mình chán. Shutdown máy tính, có để online đó thì cũng làm gì có ai nói chuyện với mình. Mọi người, hoặc đã hoà vào dòng người hối hả cùng với hạnh phúc của mình hay để ko một mình lạc lõng, hoặc kiếm một góc yên tĩnh gặm nhấm cô đơn, hoặc ở nhà và làm những việc bình thường nhất hằng ngày mình vẫn làm.
Tắt đèn, tựa vai vào thành lan can trước cửa phòng. Cái lan can bé xíu và chật hẹp. Trông ra những tán cây lúc nào trông cũng như giăng sương mù. Mình lại thấy cô đơn dâng lên xé lòng. Vừa muốn có ai cùng chen chúc trên cái lan can nhỏ xíu này với mình, lại vừa nghi hoặc hết thảy, và nghi hoặc chính mình.
Mình sợ mình lầm lẫn và chạy theo những giấc mơ.
Mình sợ mình là gánh nặng cho mọi người.
"Rồi sẽ đến lúc em ko cần những tin nhắn và những dòng chat với anh nữa".
Mình ko thể trả lời gì cho dòng message đó.
Đôi lúc mình lạc vào những niềm vui con gái. Như việc chia sẻ những điều rất nhỏ nhặt. Quyển sách, câu thơ, quan niệm nhỏ, chuyện phiếm. Thật sự thì mình quá nặng và quẩn quanh rồi. Ko muốn nghĩ gì về những điều lớn lao và nghiêm túc. Mình muốn những niềm vui nhỏ nhoi vậy thôi. Những niềm vui luôn có người sẻ chia.
Điều ấy đôi lúc có lẽ phiền phức cho mọi người, và thật đáng chán.
Mình đáng chán.
Nặng quá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!