Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Nghẹn

Thủ Đức. Làng đại học. Những con đường cũ. Những góc quen. MTV. Cafe Tre. Bóng đá. Nhân văn...
Đều đã thành dĩ vãng.
Tự chạy xe xuống Thủ Đức. Lạc đường 3 tiếng đồng hồ.
Những lần lạc đường giữa SG rộng lớn.
Mình một mình.
Phải sống một cuộc đời khác.
Điều gì là cốt lõi của cuộc sống này nhỉ!? Mình mong muốn gì!?
Công danh!? Học tập!? Tình yêu!?
Mình ko biết. Gìơ đây mình đang nghĩ cạn. Nhưng cũng ko rõ vậy có phải là nghĩ cạn ko. Mình sợ cô độc làm mình lạc lối.
Nghẹn là cảm giác thứ gì đó ứ dồn chặt kín. Người ta ko nuốt nổi. Có nghẹn ngào hạnh phúc. Và cũng có nghẹn đắng, nghẹn đau.
Mình nghẹn đắng. Ko nuốt nổi.
"Thà cứ một lần hét lên cho đỡ quẩn quanh
cho đỡ ứ con tim
cho ta thoát khỏi lẽ đời chật hẹp
Phía ngày mai có gì đong đầy sau những trống rỗng tuổi xanh mà trái tim cứ ứ dồn, nghẹn đắng!?
Hạnh phúc là phù du. Ai cũng đuổi theo chi mà chới với
Tóm được điều gì? Ngoài cái bóng
sẽ tan nhanh dẫu mặt trời luôn ở trên kia"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!