Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Hạnh phúc leng keng

Có một niềm hạnh phúc đang kêu leng keng. Đó là niềm hạnh phúc chưa chịu phai đi trong Vàng hoe về sinh nhật muộn. Và dù cái chuông gió treo ngay trên đầu hằng đêm vẫn leng keng liên tục khiến mình mất ngủ, thì mình vẫn k nỡ khó chịu tháo xuống cất. Bởi hạnh phúc thì cần phải nâng niu. Thế gian này đâu có thừa hạnh phúc cho người ta phung phí. 

Nhìn quanh, hạnh phúc của Vàng hoe và chị Hảo lủng lẳng khắp phòng. Với chị Hảo là hạnh phúc về tình yêu ngọt bùi và in ít đắng cay. Với Vàng hoe là hạnh phúc của tình bạn. Đã từ lâu rồi, mình muốn nói với nó, rằng hãy hạnh phúc với bạn bè đi, đừng cố gắng gượng đi tìm thứ hạnh phúc xa vời của tình yêu mà thời điểm bây giờ mình không thể có. Nhưng mà, con người ta thì luôn yếu đuối như vậy, không phải bao giờ cũng đủ mạnh mẽ để nhìn thẳng vào vị thế của mình. 

Còn hạnh phúc của mình? Chỉ là những thứ vật dụng mình tự mua cho mình khi thấy cần và thấy thích. Thứ hạnh phúc đơn độc, mà đôi khi yếu đuối, mỏi mệt, nhìn vào chúng, mình lại thấy sự cô độc của mình tràn lên dữ dội. 

Có những thứ hạnh phúc vẫn đang leng keng, nhắc nhở chúng ta cần biết quý trọng hơn hạnh phúc hiếm hoi của cuộc đời. Và nó sẽ còn leng keng suốt đời, chỉ trừ khi ta lãng quên nó, hoặc vì lí do gì đó mà ta tháo nó xuống, thay bằng một thứ hạnh phúc hay khổ đau khác. Có những thời điểm trong cuộc đời, người ta, vì khổ đau quá, mà quên mất cả hạnh phúc nữa cơ mà.

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Về những mối tình...

Với 1 cậu học trò miền núi, chuyện yêu đương dường như là một điều xa vời. Tôi cũng không phải là ngoại lệ. Nếu những cô cậu học sinh thành thị bắt đầu nếm trái đắng [hoặc thu quả ngọt] tình yêu từ lớp 8, 9 thậm chí là lớp 6, 7 thì tôi bắt đầu mối tình vụng dại từ cuối năm 11.
Chẳng phải là "tình yêu sét đánh", cũng chẳng phải "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén"; tôi và bạn gái ngày đó quen nhau từ sự "ghét cay, ghét đắng" nhau. Cũng không phải lạ khi 2 đứa đang cạnh tranh nhau để được đi thi hs giỏi toán ở tỉnh ghét nhau. Cái sự "ghét" đó cứ lớn dần theo thời gian, rồi một ngày chẳng nhìn thấy anh bạn vẫn thường hay đến trường chở cô bé đó về nữa. Tôi hả dạ, thể hiện niềm vui rõ ra mặt khi thấy cô bé đưa tôi cuốn sách với giọng buồn man mác:
"Thầy kêu Thắng mang sách về làm mấy đề ở trang 151".
Cô bé quay người rồi lùi lũi bước ra khỏi lớp đi về. Ngày thứ 2, thứ 3, rồi thứ 4 cũng trôi qua như vậy.
Tôi tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô bé, chiều thứ 7, sau khi tan lớp, tôi lẻo đẻo đi bên chiếc mini màu bạc của cô:
"Có chuyện gì vậy?" Một lần cố bé không trả lời:
"Buồn à?" Lần thứ 2 cũng vậy:
"Thường ngày thấy cái mặt dễ ghét lắm mà, sao hôm nay lại như vậy?" Lúc này cô bé mới mở miệng:
"Kệ tui, tui như vậy Thắng vui lắm chứ gì?"
Tôi điếng lặng người, im lặng và đi cùng cô đến đoạn cây trứng cá. Mạnh miệng đánh tiếng chúc đầu tiên với 1 đứa con gái:
"Ngủ ngon nhé!"
Từ dạo ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, được một tháng thì chuyển bàn qua ngồi chung ở lớp bồi dưỡng. Cái mối tình kì lạ ấy được mọi người xem là bắt đầu vào một ngày cuối tháng 4, chúng tôi cùng nhau đi dạo ra cầu A Vương để hít thợ không khí trong lành sau một buổi học căng thẳng. Đông Giang ngày đó không lạnh mà cũng đủ làm người ta run, tay tôi nhẹ úp lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: "Làm bạn nhé!"
Ngày nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời cũng là ngày 2 đứa chia tay, tôi băn khoăn: "Đứa ở Sài Gòn, đứa ở Đà Nẵng liệu có xa quá không em? Rồi đây, liệu có chuyện "xa mặt cách lòng" chăng?...." Một loạt câu hỏi được tôi đưa ra. Và tôi quyết định: "Mình tạm thời chia tay ở đây, nếu ngày sau còn có duyên sẽ gặp lại. Anh không muốn để em phải chịu sự tra tấn của sự nhớ nhung đâu!" Cô bé gật đầu, đôi dòng lệ nóng bỏng rơi trên hai gò má...

Chuyện đời, là như vậy, dạt vào Sài Gòn, rồi lên Bình Dương, xuống Miền Tây rồi lại ra Bắc. Trong những ngày tháng lênh đên trên miền gió bụi, tôi nhặt được cho mình 2 mảnh tình giấu vào túi áo.

Làm phụ hồ, làm gỗ chán rồi, tôi quyết định đầu quân cho 1 đầu xe bắc nam. Gần 1 năm làm lơ cho chiếc xe 61N - 0590, tôi ăn bờ nằm bụi không biết bao nhiêu lần. Lúc thì đèo Cả, đèo Rọ Tượng, lúc thì Quảng Bình, Hà Tĩnh...
Đầu năm 2007, xe tôi về trú chân tại xã Hoằng Thành, huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa. Nghe mấy thằng bạn đồn đại "gái Đại Giang [nghĩa là xã Hoằng Châu]" xinh lắm. tôi bén mạng đi xem mắt các em thử xem sao.
Thật đúng như lời người ta nói "những mối tình được mai mối thường không sâu sắc". Tôi và người con gái chân đê [nhà nàng ở trên chân đê Đại Giang] quen nhau được 3 tháng thì xe tôi chuyển qua bến khác đậu. Tình cảm cũng mờ nhạt dần. Lời hẹn "chờ anh 2 năm" cũng chỉ 6 tháng sau là công cốc. Trong một dịp về thăm Đại Giang, tôi được tin: "Nó lấy chồng rồi!"
Người tôi lúc đó đơ ra như cây cơ, nhìn dòng nước trong là vậy, ai biết trong đó có bao nhiêu phèn. Thôi, đành dặn lòng đừng quá tin vào ai khác nữa.

Tình yêu đến đôi khi chỉ bằng 1 nụ cười. Một ngày đầu năm 2008, cái ngày mà xe chết máy ở cầu Hạ Vàng [đoạn xã Thiên Lộc, Can Lộc, Hà Tĩnh] chúng tôi phải cứ trú nhờ ở quán cơm Hùng Hiếu. Vừa rửa mặt xong, bỗng dưng có 1 chiếc khăn chìa ra trước mặt. Nhìn lên, một nụ cười như mùa thu tỏa nắng hướng về phía tôi. Một chất giọng đặc sệt Hà Tĩnh rót nhẹ vào tai: "Có mệt không anh?!"
Mối tình với người con gái chỉ gặp nhau 1 lần ấy vậy mà sâu sắc. Sau này, tôi không còn làm lơ xe nữa, cô ấy vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Những lời hứa, những câu hẹn hò, cứ thế mà đưa ra nhiều như núi. Cho đến một ngày, tôi gặp nạn ở Phú Quốc [Kiên Giang]. Nhìn bàn chân gãy nát như mâm bèo, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Lao động phổ thông mà tàn tật thì ai mà nhận?
Không muốn thêu dệt thêm cho em những ước mơ viễn vông nữa. Tôi quyết định "chia tay sớm bớt đau khổ" cho em. Sau cuộc gọi dài gần 2 tiếng đồng hồ, tôi cúp mày và cài bản nhạc chuông "Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay". Từ đó, mỗi lần em gọi là tôi "im lặng". Những tưởng niềm tin và hi vọng trong em đã vụt tắt, nhưng đến một ngày cuối tháng 7 - 2008, em nhắn cho tôi 1 cái tin sửng sốt: "Em đang trên đường vào Bình Dương thăm anh".
Quyết định đưa ra có thể sai, nhưng tôi không muốn nó day dưa, nhất là khi đã làm cho đối phương bị tổn thương. Tôi chạy sang nhà hàng xóm nằm ngủ. Đã trốn được em!
Sáng sớm vừa thức dậy, mở điện thoại lên thì nhận được dòng tin nhắn: "Em đã thấy anh vẫn bình yên, em về nhé!"
Hỏi ra mới biết, em năn nỉ mãi, mấy ông chú mới chỉ nhà cho. Ừ, em đến và đi chỉ trong một đêm. Lá thư dài 4 trang giấy vẫn còn đó, nhưng anh không thể, không thể làm gì được hơn nữa. Anh là thằng tàn phế rồi...

Bẵng đi 3 năm sau, trong một chiến dịch tình nguyện, mối tình thứ 4 đã đến với tôi. Nhẹ như một làn gió, ngọt như một hũ đường, nhưng đôi lúc, nó đắng như vị thuốc bắc, cây như một quả ớt xiêm, chua như một trái khế...


Hạnh phúc và bất hạnh đôi khi chỉ cách nhau qua một cái nhìn, một nụ cười, hoặc chỉ là một lời nói. Để hiểu và cảm nhận về tình yêu, tôi cần phải tiếp tục suy ngẫm: "Hi vọng hừng đông sẽ đến ở ngày mai!!!"

P/s: Lụm được trên face của một người xa lạ mà mình biết. Thấy thật giản đơn, chân tình và ấm áp. Hóa ra một người có thể gạt đi được nhiều điều để yêu được nhiều người như thế. Cần gì phải khổ đau dằng dặc!

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Vũng Tàu nhớ



Tôi vẫn nhớ, mùa mưa năm ngoái, sau vài tháng bó mình ở SG, tôi vỡ òa lên sung sướng giữa một trưa nắng vàng rực rỡ và hơi biển nồng nàn của Vũng Tàu.

Vũng Tàu buổi trưa tôi đặt chân đến nắng vàng rực rỡ, nhưng không gắt gỏng, bỏng da. T. đón tôi ở cổng chào Bà Rịa. Nhìn anh linh hoạt và trong veo như nắng. Vũng Tàu khoáng đạt, đi đến đâu tôi cũng muốn dang tay hứng hết cả gió, cả không gian rộng lớn này vào lòng. Buổi trưa, khi tôi đang ngủ mê mệt vì tác dụng của thuốc chống ói vẫn còn, T. đánh thức tôi: "Dậy em. Leo lên Tượng chúa dang tay để được dang tay thỏa thích nhé!". Điều tôi nhớ nhất ở Vũng Tàu là gió. Gió Vũng Tàu mơn man, dịu dàng. Không khí trong lành và thanh khiết. Những con đường quanh Bạch Dinh chị chở tôi đến cũng thoáng đãng, bờ biển thẳng tắp. Tôi chỉ muốn chạy ra giữa đường hét toáng lên và dang tay thỏa thích.

Những tháng ngày ấy, tôi chịu cái ơn gia đình của anh chị thật nhiều. Gia đình nhỏ nhiều tiếng cười ấy cứu rỗi tôi khỏi những ngày đầu tha hương với chằng chịt những vết thương lòng để lại mà không ai đủ yêu thương để hiểu và vỗ về tôi. Những ngày nhớ quê mà không thể về, tôi chỉ biết nói chuyện với anh chị để nguôi đi sự chán nản thê thiết trong mình.


Thế rồi tôi cũng đi qua hết những ngày tháng ấy. Thật chênh vênh và mỏi mệt. Những tháng ngày tôi gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, trái tim cũng xây xước tả tơi, xây xước đến cả nụ cười.

Sài Gòn những ngày mưa thê lương và đơn côi, tôi lao mình vào công việc, lao qua hết những cơn mưa ướt sũng lòng, vì biết chắc khoảng thời gian tôi còn đủ sức lực và tỉnh táo để làm việc sẽ kết thúc rất nhanh. Vào một sáng nào đó thức dậy, tôi sẽ muốn đốt hết sách và xé hết vở vứt vào sọt rác, sẽ nghỉ dạy và đập phá nhà cửa, blog, hay facebook, lang thang, khóc rống lên. Đó là những khi sự tỉnh táo trong tôi biến mất hoàn toàn. Tôi trở nên yếu ớt, mỏi mệt, rã rời. 

Những ngày mưa lạnh lẽo dìm tôi sâu vào những nỗi nhớ. Trong ấy có cái nắng Vũng Tàu long lanh, bầu trời Vũng Tàu xanh, cao, trong vắt, và anh chị tôi lành hiền nhân hậu, cần mẫn sống giữa khó khăn của cái cuộc sống bạc bẽo này.
Rạng sáng 11.09.11. Mất ngủ.

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

...

Đi dạy. Cô bé học trò tôi là con gái một gia đình rất giàu có, bình yên và hạnh phúc. Mỗi tối đến nhà em, tôi không hề thấy một biểu hiện mệt mỏi, lo lắng hay vội vã nào trên gương mặt bố mẹ em. Bé được học và sống trong một điều kiện rất tốt.

Bỗng dưng tôi nghĩ về em trai tôi và gia đình tôi.

Những đứa trẻ quê tôi học trong những ngôi trường nghèo nàn, xập xệ. Kể cả cái trường chuyên duy nhất của tỉnh mà chị em tôi đã theo học cũng cũ kĩ và giột nát. Mùa mưa tới, chúng tôi đi học trong sự vất vả của bản thân và gia đình. 

Má tôi không có buổi tối nào ngủ với một gương mặt thanh thản. Xong việc là má ngủ ngay, trong sự mệt mỏi, và sáng hôm sau thức dậy rất sớm cùng những việc không tên kéo dài suốt cả ngày. Ba tôi quanh năm đi làm xa, và khi về nhà, ba không bao giờ đủ khỏe khoắn và tươi vui để đứa gia đình tôi đi chơi. Ngày bé, tôi hay ghen tị với lũ bạn vì cuối tuần và các dịp lễ, ba mẹ tụi nó luôn đưa tụi nó đi chơi. Còn tôi, thứ niềm vui nho nhỏ thơ dại ấy, tôi chưa từng có.

Và tôi nghĩ về những đứa con của tôi sau này. Tôi lại sẽ đưa chúng đến học ở những ngôi trường be bé gần nhà? Chúng sẽ lại đạp xe đi học suốt 12 năm phổ thông? Sẽ mặc những bộ đồng phục xấu xí, và dù trường cố tạo ra một bộ đồng phục trông tân thời và Hàn Quốc một chút, thì trông nó cũng thật luộm thuộm và khác thường. Rồi sau này, con tôi cũng thi đại học, và bắt đầu những năm xa nhà bơ vơ nhỏ bé nơi đất khách - như tôi?

Cuộc sống là những ngã rẽ, mà bước chân về đâu, con người cũng phải chịu thiệt. Đôi khi thấy thật tủi cho cuộc đời nhỏ bé của mình.

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

"Khi tôi không còn cần đến một người đàn ông nào cho cuộc đời mình cả..."

Tôi đã bỏ lại những năm tháng yêu đương trắng tay, không đếm hết bao nhiêu lần tha thiết, bao nhiêu lần say, bao nhiêu lần thức, bao nhiêu lần cuồng nộ, bao nhiêu lần chối bỏ chính bản thân mình… tưởng sẽ chấm dứt, tưởng sẽ an may, tưởng sẽ trọn đời khi biết dừng lại…

Có sự hoang mang nào bi kịch bằng sự hoang mang này, khi hình như tôi không còn cần đến một người đàn ông nào cho cuộc đời mình cả, đàn ông với tôi là một sự ám ảnh ảm đạm. Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai? Có phải tôi đang trả giá cho những gì tôi cố tình làm khi bước chân qua những tháng ngày ấy.

Tôi chỉ mới làm được một phần nhỏ của mơ ước tuổi trẻ, cũng chẳng là gì so với cái tôi quan niệm về hạnh phúc đích thực khi mà tôi đã biết cách lý giải cho mọi cảm xúc về sự thỏa mãn, về cách yêu thương, về sự nồng nàn, về cái đáng trân trọng và không đáng trân trọng... sự đích thực ấy, tuổi thanh xuân tôi chưa bao giờ chạm tay tới được. Cũng giờ đây, tôi đã biết phân biệt cái tôi thèm khác với cái tôi cần, cũng như việc tôi sợ cả tương lai lẫn quá khứ…

Đã lâu, tôi thôi muốn nhắc đến những bất mãn của bản thân mình, đối với tôi, đối với những người đi qua tôi, tất cả đã bị những mùa bão cuốn đi. Đã có lúc tôi nhận ra sự phức tạp của chính bản thân mình biết bao nhiêu, tôi ngông, ngông đến vô tội vạ, ngông đến bất chấp tất cả; tôi say, say đến không cưỡng được những điều thuộc về sự hèn mọn nhất theo cách nghĩ của một nhà chân chính học.

Mọi ngóc ngách của cuộc sống này đều không tránh khỏi xót xa và tội lỗi. Những tháng ngày tươi đẹp, hồn nhiên nhất trong cuộc đời đã dừng lại trên ô cửa bám bụi, bậc hành lang với những khóm cỏ gà, với con sông dài, với mái nhà lụp xụp, những cơn mưa rào, với gốc cây, bụi cỏ… Vì đâu cái được gán tên là "hạnh phúc" ấy bây giờ lại trở nên như vậy, có trách thì đừng trách tôi mà nên trách những người đã sinh ra tôi, đã nuôi dưỡng tôi, đã giáo dục tôi (điều này chỉ nói đến đây thôi).

Tôi không hề vĩ – mô –hóa về những gì đang nói, nhưng cái uất hận này  không mãi mãi tồn tại trong ý nghĩ được, đời này, kiếp này sẽ được một lần bới ra, nhưng quan trọng là cái cách bới ấy như thế nào thôi, tại sao tôi có thể tha thứ cho rất nhiều người nhưng tôi lại không thể tha thứ được cho một người?

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

Ký ức

Tối qua mất ngủ nặng, mình mở lap xem lại hình và ngắm nhìn ký ức. Hình ảnh và những thước phim chỉ lưu giữ nụ cười. Bởi lúc buồn, chẳng ai chụp hình cả. Nên ngắm đâu cũng chỉ thấy nụ cười. Mà sao giờ nhìn những nụ cuời ấy, mình thấy đau lòng đến lạ.

Mình và những gì mình thương mến nhất.


Thời khắc tươi vui nhất đời mình

Nghịch ngợm

Áo dài
Vũng Tàu, giữa một chiều mưa rất buồn mà nụ cười không thể tắt
Bạch Dinh. Tinh khôi.

Góc SG mình thương mến nhất
Bút Mới
12Văn
CN Văn K36
A2
Ben
Anh chị thương

Quyên


Và anh

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Xếp lại

Sáng nay, bỗng dưng tôi nhớ một người nhiều đến quặn lòng. Nhưng đó không phải là người tôi yêu.

Tôi nhớ người đó như nhớ một nỗi đau lòng và dằn vặt không biết làm sao để thỏa mãn mình. Tôi mất người đó như mất một phần trái tim mình mà chẳng ai có thể bù đắp nổi, hay chẳng lí lẽ nào bào chữa nổi để tôi có thể hết đau lòng. 


Tình thương tôi dành cho người đó còn lớn hơn bất cứ tình bạn nào quanh tôi. Nhưng cuộc sống không thừa nhân từ để ban tặng cho bất cứ tình thương nào cũng đi đến cuối.


Cuộc sống như một cái vòng buốt giá, mà mỗi chúng tôi cần học cách chấp nhận để lớn lên. Những cách lớn lên mà ở một độ tuổi nào đó bây giờ, chúng tôi cứ ngỡ mình đang trở thành quỷ dữ, thì thật ra, nó cũng chỉ bình thường thôi, và nó cũng chỉ là cách lớn lên phổ thông của cả thế giới này. Con người ta lớn lên đơn thuần cũng chỉ là học cách để trở thành quỷ dữ thật sự - một con quỷ không còn bị lòng nhân dằn xé. 


Tối qua, giữa lúc tôi đang tung tăng giữa ồn ào và cười nói của hội chợ, tôi biết cách đó gần 10 cây số, nhà tôi đang có mưa. Con sóc nhà tôi dầm mưa và sáng hôm nay, tôi thấy nó đã chết. Cách đây 6 hay 7 năm gì đó, khi ấy, em trai tôi chỉ mới là cậu nhóc lớp 3. Nó là người đầu tiên tôi biết khóc tức tưởi khi thấy một con cún chết. Suốt nhiều năm sau này, khi bắt đầu lớn lên và bắt đầu biết đến những đau khổ đầu tiên của cuộc đời, tôi vẫn không thấy một ai khác như thế nữa. 


Ở em trai tôi, tôi học được rất nhiều điều về lòng nhân ái trong trẻo, không nhuốm chút toan tính. Khi mà trước mắt tôi, cuộc sống ngày càng giả dối, cả nước mắt và trách móc, người ta cũng cố mang ra dằn vặt nhau.


Sáng nay, tôi bắt đầu chuẩn bị cho ngày lên đường. Tôi lại ra đi, và bắt đầu suy nghĩ để xếp lại những gì và mang theo những gì ra đi. Chợt nhiên tôi nhận ra mình quá chừng yếu đuối, và cũng quá chừng chân thật với sự yếu đuối của mình. Bởi thế nên cứ mãi đau lòng trong đơn độc, chỉ mỗi mình hiểu được nỗi đau lòng của mình. Chỉ mỗi mình hiểu mình đã đau lòng đến thế nào khi mất đi tình yêu, và cũng chỉ mỗi mình hiểu mình đau đớn thế nào khi mất đi người đó. Cả bất cứ ai miệng nhoen nhoẻn bảo thương yêu tôi thế nào cũng chẳng thể hiểu thấu nỗi lòng tôi. 


Bởi thế, tôi mới lạnh lùng với cuộc đời này đến vậy.


Viết bao lần, khóc bao lần, đau bao nhiêu lần cũng chẳng thể quên nổi những nỗi đau đã lỡ vạch vào lòng.
02.09.11