Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Viết cho những ngày kí ức mãi không nhạt nhòa


Kí ức


Chiếc
hăc-mô-ni-ca màu gió
Rạo rực xanh giữa miền kí ức nhọc nhằn
Màu gió
không nhạt nhoà dù đã qua cơn bão
Em chẳng ngừng yêu anh
dù tơi tả nhớ thương

Tự hỏi
Đi bao nhiêu mới qua con đường kí ức

Nhìn bao nhiêu mới hết ngần ấy mặt người

Tê tái bao nhiêu mới
xoá nhoà đau đớn
Thức bao nhiêu đêm nữa mới không còn nước mắt

Khóc một người chỉ còn trong
kí ức mông lung?

Em rêu phong tuổi 18
Như gió rêu phong lên chiếc hăc-mô-ni-ca xưa cũ

Nỗi nhớ anh rêu phong trong miền kí ức

Chẳng chịu
buông tay dù đã mệt nhoài

Anh có vậy không?
Yêu một kí ức
Là chông chênh và đau khổ

Hay đã delete em khỏi con dốc nhọc nhằn?


11-10-20
09
Tường Vi

Viết cho những ngày kí ức mãi không nhạt nhòa













Cổ tích

Nhiều khi muốn ngày mai đừng đến

Để mãi làm cổ tích êm đềm

Được nũng nịu trong vòng tay bà, tay mẹ

Thiếu tình yêu nên muốn đầy thêm


Ngày mai đến khi người ta lớn

Bao giờ qua nghìn lẻ một đêm?

Cổ tích có bao giờ kết thúc

Nên trẻ con cứ là trẻ con


Nhưng trẻ con ước mình thành người lớn
Sợ mình mãi bé tí hon giữa những gã khổng lồ
Một ngày bỗng ngoái đầu nhìn về một nghìn đêm trước

Biết sợ ngày mai tức đã trưởng thành.

11-10-2009

Tường Vi

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

Màu gió...

Cả tuần nay mình viết mãi mà ko xong nổi bài thơ. Mình cứ bị chặn bởi mấy câu thơ:
"Chiếc hăc-mô-ni-ca màu gió
Lăn lóc xanh trên đồi
Kí ức anh
Lăn lóc..."
Mãi mà thơ vẫn ko chảy nổi ra!


Mà ko viết đc, lòng mình lúc nào cũng nặng trĩu, và khó chịu.

Mình đang cố quên. Mình phải quên. Đầu mình đau lắm, đau đến chết đi được. Nên mình phải cố quên, phải làm đc.

Nhưng kí ức vẫn nghẹn lại trong mình. Mình vẫn ko làm đc.

Biết làm gì để sống tiếp đây!?...

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Bão táp

Ngày trời bão.
Hoa sữa tả tơi.

Đã lâu lắm mình mới có giây phút thảnh thơi ngắm nhìn đất trời. Con đường ướt nhẹp nước mưa, bóng nhẫy, và trơn lùi. Lái xe mà cảm giác tay lái run run nửa tháng qua vẫn còn, cộng thêm nhìn con đường, mình bỗng có cảm giác sợ. Nếu một ngày mình chết đi, cuộc sống này thế nào nhỉ? Mình tự dưng tưởng tượng, nếu mình té xuống con đường ấy, và chết đi, chắc là đau lắm. Mình sợ đau. Nhưng mình còn sợ hơn nếu cứ sống thế này mãi. Cuộc đời dài ngoằng, đau đớn, vô vị. Mình không sợ vấp, chỉ sợ trượt thôi. Vấp thì còn biết đổ tội cho hòn đá ngáng đường, chứ trượt biết đổ tội cho ai bây giờ!? Chẳng lẽ đổ tội cho con đường? Đường là đường chung mà! Mọi người không trượt, sao mình lại trượt!? Tại mình cả thôi. Mình sợ những phút giây tự trách mình như vậy, vừa đau vì vết thương, vừa đau trong lòng. Hoa sữa nở từ khi nào vậy nhỉ? Nở tự khi nào mà trĩu cả cành, bung ra thành cả tán cây, cả góc phố. Hương sữa cộng thêm cái tinh khiết của nước nghe thật dịu dàng. Gía mà hoa sữa cứ dịu dàng vậy mãi, đừng gắt mùi như những ngày cuối hè oi bức, thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng sao cuộc đời cứ làm khổ người ta hoài vậy!?

Miệng mình đắng ngót. Có cái gì không nuốt trôi nổi chặn lại nơi cổ họng, khiến mình ko nuốt nổi 1 cái gì khác nữa. Mấy ngày nay mình đã khóc rất nhiều. Khóc đến không còn nước mắt để khóc nữa. Vậy mà vẫn ko hết đau!

Bão quật những cánh hoa sữa đến tả tơi, gãy nát đầy vệ đường. Chợt xót xa cho những cánh hoa. Biết làm sao để dán những cánh hoa ấy lại? Làm sao hàn gắn được nổi 1 nỗi đau đã là quá khứ!?

Vậy mà nhức nhối mãi ko thôi!!!!

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Viết cho những ngày bùn!!


Niệm khúc cuối
(Tặng người em chưa kịp biết tên)

Ngày..., tháng..., năm...
Hôm nay, như những ngày qua, mình rất đau. Mười tám tuổi, sao mình lại phải chịu những nỗi đau này?Mình ước giá đừng ai phát hiện mình bị bệnh, cứ thể lẳng lặng mà chết đi cho rồi. Hi vọng, rồi đau đớn vì hi vọng và những cơn xạ trị, nỗi đau ấy còn lớn hơn cả cái chết.
Mỗi tuần, mình vẫn đều đặn cùng lớp đến học thể dục. Nhưng khác mọi hôm, mình đang ngồi ở ghế đá, chứ không hoà vào đám đông mọi người tíu tít cười nói, hỉ hả vui đùa với những bài thể dục. Mình rất muốn lại được là một người bình thường trong số những con người bình thường ấy, có một cuộc sống bình thường với những niềm vui bình thường nhất.
Nhớ những ngày tập luyện trong đội tuyển cầu lông trường. Những ngày đam mê dâng cao đỉnh điểm. Cả trong giấc mơ, mình cũng mơ hồ thấy trái cầu xé gió vút đi.

Nhưng giờ thì xa quá rồi, tất cả đều quá xa xôi và nhạt nhoà.

Ngày..., tháng..., năm...

Hôm nay, mình đi cắt tóc, mái tóc dài ngày xưa mọi người hay trầm trồ. Đôi lúc, mình giữ thói quen cũ, đưa tay lên vuốt tóc. Bàn tay mình dừng lại nơi lọn tóc ngắn cũn và mỏng tăng. Bấy nhiêu đó mà mình thấy lòng rưng rưng.
Mình nhớ Bình. Mình quen Bình trong đội tuyển cầu lông. Bình cao lêu nghêu, có một đôi mắt sâu, và là một chàng trai dễ mến. Bình từng bảo Bình rất thích mái tóc của mình, mái tóc đuôi gà lúc lắc theo nhịp trái cầu trắng lông vũ.
Bình bây giờ đang thi đấu ở Đà Nẵng. Lẽ ra, giờ này mình phải ở Đà Nẵng thi đấu đôi với Bình. Thế mà mình đã vội chùn chân trước bệnh tật và nước mắt của mọi người.

Ngày..., tháng..., năm...
“Tui về rồi nè bà ạ!”, Bình dang tay ôm chầm lấy mình trước đôi mắt chữ “o” của mọi người trong đoàn. Bình xoa xoa cái đầu đang đội mũ của tôi. Hình như, tôi thấy tay Bình run run.

“Chuyến này, tui thành công lắm đó! Nhất đơn nam cơ đấy!”. Đấu đôi, Bình đã thua. Hình như đôi mắt Bình sâu thêm nữa thì phải! Mắt sâu quá làm gì vậy Bình, lỡ tui lạc đường mất trong đôi mắt Bình thì biết làm sao?
Bình kể lại cho tôi về những đối thủ thi đấu. Hình như Bình trưởng thành lên thật nhiều. Vì chuyến đi, hay vì căn bệnh của mình?


Ngày..., tháng..., năm...
“Chia cho bà một nửa quà nè!”, đi nhận thưởng giải nhất đơn nam về, Bình chạy ngay đến nhà mình. Tự dưng mình khóc. Mình muốn sống quá đi thô! Muốn cầm vợt, muốn nhìn trái cầu lông vũ lao về phía mình, muốn đấu đôi với mình, muốn giành cúp. Mình muốn sống!
Sao ông trời bất công với mình thế!!?

Ngày..., tháng..., năm...
Hình như tháng 9 đang gõ cửa ngoài kia thì phải! Mùa tựu trường mới đang đến. Mình bắt đầu năm học mới bằng chiếc lá trường sinh được Bình vẽ lên tường và chiếc chuông gió gắn quả cầu lông vũ Bình tặng mình. Đêm qua, chiếc chuông gió leng keng suốt. Cả đêm, giấc mơ mình cứ chập chờn bóng quả cầu xé gió lao đi...

31-8-2009

Tường Vi

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

Nhạt nhòa

Mấy ngày nay, mình đuối sức kinh khủng. Đầu lúc nào cũng ong ong, ko thể suy nghĩ được điều gì, ko thể tập trung học. Và điều tồi tệ nhất là không thể viết.
Chiều qua, mình đã nói chuyện được với cô bạn bị anh ấy cưỡng hiếp. Cô ấy khóc. Mình đã giận đến run người. Mình ước mình to lớn hơn, mình vững chãi hơn để có thể bảo vệ mọi người tránh những nỗi đau như thế. Đến bây giờ, từng lời cô ấy nói vẫn còn văng vẳng trong đầu mình. Và nước mắt của cô ấy như xát muối vào lòng mình, khiến mình đau hơn bao giờ hết.
Mình đã thề từ bây giờ đến cuối cuộc đời, dù phải chờ anh ta ra tù, hay chờ thêm 10, 20, hay 50 năm nữa, hay có phải nói chuyện với một kẻ điên, mình cũng phải gặp anh ta. Mình phải lấy lại lòng tin của mình và cô ấy đã phí phạm, lấy lại danh dự của một người con gái. Mình hận vô cùng một kẻ đa tình và giả dối, hận bản thân mình yếu đuối, cả tin, hận rằng mình đã vô tâm quá. Mình đã tự giết mình trong một phút vô tâm.
Biết nhìn cuộc đời thế nào đây. Biết nhìn những vết thương lòng của mọi người ra sao đây nhỉ? Chắc hết cuộc đời này mình cũng ko ngẩng mặt lên nổi, với mọi người và chính bản thân mình.
Mọi thứ với mình nhạt nhòa và xa xăm quá! Cuộc đời này chạy trốn rồi, ghét mình nên trốn cả! Mình cô đơn, và đau.

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Xa xăm

6-8-2009
Mình thích biển, đá, màu xanh. Đó cũng là những từ mình nghĩ đến khi nói đến anh.
Nhưng giờ, những điều ấy chỉ còn là quá khứ. Thú thực là khi nghe tin dữ, mình thở hắt một cái thật dài. Mình tiếc nuối, đau, hối hận. Muốn nằm xuống ngủ luôn đi, nhưng mình ko đặt lưng nằm nổi. Bây giờ, nước mắt tủi nhục nằm chực sẵn trên khóe mắt, chỉ chực trào ra. Có khi, viết xong những dòng này, mình sẽ khóc. Đau quá đau! Lần đầu tiên mình thấy đau đến thế này. Mình đã thất bại, cả lòng tin, sự cố gắng của mình đã đổ sụp hết. Thấy khó thở quá! Ngột ngạt vì tim ko đập nổi nữa rồi.
Biển Quy Nhơn đẹp quá! Mình thích cái sắc nước màu lơ của nó, màu biển đẹp nhất mình từng thấy. Sóng biển Quy Nhơn cũng thật trắng. Vẫn biết thất bại trong cuộc đời là sóng, đến rồi đi, và khi đã đi nghĩa là ta sẽ trường thành hơn. Nhưng giờ phút này đây, mình thấy cuộc đời nó nhòa đục, ngột ngạt, và biển thì xa lắm!
Mình sợ phải tin tưởng ai đó lắm! Những người mình từng tin yêu dần đi xa cả. Mình có phạm lỗi gì ko nhỉ, để bị trời trừng phạt thế này.
Đã hơn 2 ngày rồi mình ko chợp mắt chút nào. Mình đã từng vượt qua mọi lời đàm tiếu của mọi người để chỉ bênh vực cho một niềm tin rất nhỏ nhoi. Thế mà... Giờ đây lòng tin ấy lại khiến mình đau hơn bao giờ hết.
Chắc ông trời trừng phạt cho 1 phút vô tâm của mình.
Biển vẫn xanh, nhưng xa quá rồi. Chắc mình cũng đổ sụp mất.
Tường Vi
Ảnh: hinhtienthinh@yahoo.com