Mấy ngày nay, mình đuối sức kinh khủng. Đầu lúc nào cũng ong ong, ko thể suy nghĩ được điều gì, ko thể tập trung học. Và điều tồi tệ nhất là không thể viết.
Chiều qua, mình đã nói chuyện được với cô bạn bị anh ấy cưỡng hiếp. Cô ấy khóc. Mình đã giận đến run người. Mình ước mình to lớn hơn, mình vững chãi hơn để có thể bảo vệ mọi người tránh những nỗi đau như thế. Đến bây giờ, từng lời cô ấy nói vẫn còn văng vẳng trong đầu mình. Và nước mắt của cô ấy như xát muối vào lòng mình, khiến mình đau hơn bao giờ hết.
Mình đã thề từ bây giờ đến cuối cuộc đời, dù phải chờ anh ta ra tù, hay chờ thêm 10, 20, hay 50 năm nữa, hay có phải nói chuyện với một kẻ điên, mình cũng phải gặp anh ta. Mình phải lấy lại lòng tin của mình và cô ấy đã phí phạm, lấy lại danh dự của một người con gái. Mình hận vô cùng một kẻ đa tình và giả dối, hận bản thân mình yếu đuối, cả tin, hận rằng mình đã vô tâm quá. Mình đã tự giết mình trong một phút vô tâm.
Biết nhìn cuộc đời thế nào đây. Biết nhìn những vết thương lòng của mọi người ra sao đây nhỉ? Chắc hết cuộc đời này mình cũng ko ngẩng mặt lên nổi, với mọi người và chính bản thân mình.
Mọi thứ với mình nhạt nhòa và xa xăm quá! Cuộc đời này chạy trốn rồi, ghét mình nên trốn cả! Mình cô đơn, và đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!