Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Xa xăm

6-8-2009
Mình thích biển, đá, màu xanh. Đó cũng là những từ mình nghĩ đến khi nói đến anh.
Nhưng giờ, những điều ấy chỉ còn là quá khứ. Thú thực là khi nghe tin dữ, mình thở hắt một cái thật dài. Mình tiếc nuối, đau, hối hận. Muốn nằm xuống ngủ luôn đi, nhưng mình ko đặt lưng nằm nổi. Bây giờ, nước mắt tủi nhục nằm chực sẵn trên khóe mắt, chỉ chực trào ra. Có khi, viết xong những dòng này, mình sẽ khóc. Đau quá đau! Lần đầu tiên mình thấy đau đến thế này. Mình đã thất bại, cả lòng tin, sự cố gắng của mình đã đổ sụp hết. Thấy khó thở quá! Ngột ngạt vì tim ko đập nổi nữa rồi.
Biển Quy Nhơn đẹp quá! Mình thích cái sắc nước màu lơ của nó, màu biển đẹp nhất mình từng thấy. Sóng biển Quy Nhơn cũng thật trắng. Vẫn biết thất bại trong cuộc đời là sóng, đến rồi đi, và khi đã đi nghĩa là ta sẽ trường thành hơn. Nhưng giờ phút này đây, mình thấy cuộc đời nó nhòa đục, ngột ngạt, và biển thì xa lắm!
Mình sợ phải tin tưởng ai đó lắm! Những người mình từng tin yêu dần đi xa cả. Mình có phạm lỗi gì ko nhỉ, để bị trời trừng phạt thế này.
Đã hơn 2 ngày rồi mình ko chợp mắt chút nào. Mình đã từng vượt qua mọi lời đàm tiếu của mọi người để chỉ bênh vực cho một niềm tin rất nhỏ nhoi. Thế mà... Giờ đây lòng tin ấy lại khiến mình đau hơn bao giờ hết.
Chắc ông trời trừng phạt cho 1 phút vô tâm của mình.
Biển vẫn xanh, nhưng xa quá rồi. Chắc mình cũng đổ sụp mất.
Tường Vi
Ảnh: hinhtienthinh@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!