Niệm khúc cuối
(Tặng người em chưa kịp biết tên)
Ngày..., tháng..., năm...
Hôm nay, như những ngày qua, mình rất đau. Mười tám tuổi, sao mình lại phải chịu những nỗi đau này?Mình ước giá đừng ai phát hiện mình bị bệnh, cứ thể lẳng lặng mà chết đi cho rồi. Hi vọng, rồi đau đớn vì hi vọng và những cơn xạ trị, nỗi đau ấy còn lớn hơn cả cái chết.
Mỗi tuần, mình vẫn đều đặn cùng lớp đến học thể dục. Nhưng khác mọi hôm, mình đang ngồi ở ghế đá, chứ không hoà vào đám đông mọi người tíu tít cười nói, hỉ hả vui đùa với những bài thể dục. Mình rất muốn lại được là một người bình thường trong số những con người bình thường ấy, có một cuộc sống bình thường với những niềm vui bình thường nhất.
Nhớ những ngày tập luyện trong đội tuyển cầu lông trường. Những ngày đam mê dâng cao đỉnh điểm. Cả trong giấc mơ, mình cũng mơ hồ thấy trái cầu xé gió vút đi.
Nhưng giờ thì xa quá rồi, tất cả đều quá xa xôi và nhạt nhoà.
Ngày..., tháng..., năm...
Hôm nay, mình đi cắt tóc, mái tóc dài ngày xưa mọi người hay trầm trồ. Đôi lúc, mình giữ thói quen cũ, đưa tay lên vuốt tóc. Bàn tay mình dừng lại nơi lọn tóc ngắn cũn và mỏng tăng. Bấy nhiêu đó mà mình thấy lòng rưng rưng.
Mình nhớ Bình. Mình quen Bình trong đội tuyển cầu lông. Bình cao lêu nghêu, có một đôi mắt sâu, và là một chàng trai dễ mến. Bình từng bảo Bình rất thích mái tóc của mình, mái tóc đuôi gà lúc lắc theo nhịp trái cầu trắng lông vũ.
Bình bây giờ đang thi đấu ở Đà Nẵng. Lẽ ra, giờ này mình phải ở Đà Nẵng thi đấu đôi với Bình. Thế mà mình đã vội chùn chân trước bệnh tật và nước mắt của mọi người.
Ngày..., tháng..., năm...
“Tui về rồi nè bà ạ!”, Bình dang tay ôm chầm lấy mình trước đôi mắt chữ “o” của mọi người trong đoàn. Bình xoa xoa cái đầu đang đội mũ của tôi. Hình như, tôi thấy tay Bình run run.
“Chuyến này, tui thành công lắm đó! Nhất đơn nam cơ đấy!”. Đấu đôi, Bình đã thua. Hình như đôi mắt Bình sâu thêm nữa thì phải! Mắt sâu quá làm gì vậy Bình, lỡ tui lạc đường mất trong đôi mắt Bình thì biết làm sao?
Bình kể lại cho tôi về những đối thủ thi đấu. Hình như Bình trưởng thành lên thật nhiều. Vì chuyến đi, hay vì căn bệnh của mình?
Ngày..., tháng..., năm...
“Chia cho bà một nửa quà nè!”, đi nhận thưởng giải nhất đơn nam về, Bình chạy ngay đến nhà mình. Tự dưng mình khóc. Mình muốn sống quá đi thô! Muốn cầm vợt, muốn nhìn trái cầu lông vũ lao về phía mình, muốn đấu đôi với mình, muốn giành cúp. Mình muốn sống!
Sao ông trời bất công với mình thế!!?
Ngày..., tháng..., năm...
Hình như tháng 9 đang gõ cửa ngoài kia thì phải! Mùa tựu trường mới đang đến. Mình bắt đầu năm học mới bằng chiếc lá trường sinh được Bình vẽ lên tường và chiếc chuông gió gắn quả cầu lông vũ Bình tặng mình. Đêm qua, chiếc chuông gió leng keng suốt. Cả đêm, giấc mơ mình cứ chập chờn bóng quả cầu xé gió lao đi...
(Tặng người em chưa kịp biết tên)
Ngày..., tháng..., năm...
Hôm nay, như những ngày qua, mình rất đau. Mười tám tuổi, sao mình lại phải chịu những nỗi đau này?Mình ước giá đừng ai phát hiện mình bị bệnh, cứ thể lẳng lặng mà chết đi cho rồi. Hi vọng, rồi đau đớn vì hi vọng và những cơn xạ trị, nỗi đau ấy còn lớn hơn cả cái chết.
Mỗi tuần, mình vẫn đều đặn cùng lớp đến học thể dục. Nhưng khác mọi hôm, mình đang ngồi ở ghế đá, chứ không hoà vào đám đông mọi người tíu tít cười nói, hỉ hả vui đùa với những bài thể dục. Mình rất muốn lại được là một người bình thường trong số những con người bình thường ấy, có một cuộc sống bình thường với những niềm vui bình thường nhất.
Nhớ những ngày tập luyện trong đội tuyển cầu lông trường. Những ngày đam mê dâng cao đỉnh điểm. Cả trong giấc mơ, mình cũng mơ hồ thấy trái cầu xé gió vút đi.
Nhưng giờ thì xa quá rồi, tất cả đều quá xa xôi và nhạt nhoà.
Ngày..., tháng..., năm...
Hôm nay, mình đi cắt tóc, mái tóc dài ngày xưa mọi người hay trầm trồ. Đôi lúc, mình giữ thói quen cũ, đưa tay lên vuốt tóc. Bàn tay mình dừng lại nơi lọn tóc ngắn cũn và mỏng tăng. Bấy nhiêu đó mà mình thấy lòng rưng rưng.
Mình nhớ Bình. Mình quen Bình trong đội tuyển cầu lông. Bình cao lêu nghêu, có một đôi mắt sâu, và là một chàng trai dễ mến. Bình từng bảo Bình rất thích mái tóc của mình, mái tóc đuôi gà lúc lắc theo nhịp trái cầu trắng lông vũ.
Bình bây giờ đang thi đấu ở Đà Nẵng. Lẽ ra, giờ này mình phải ở Đà Nẵng thi đấu đôi với Bình. Thế mà mình đã vội chùn chân trước bệnh tật và nước mắt của mọi người.
Ngày..., tháng..., năm...
“Tui về rồi nè bà ạ!”, Bình dang tay ôm chầm lấy mình trước đôi mắt chữ “o” của mọi người trong đoàn. Bình xoa xoa cái đầu đang đội mũ của tôi. Hình như, tôi thấy tay Bình run run.
“Chuyến này, tui thành công lắm đó! Nhất đơn nam cơ đấy!”. Đấu đôi, Bình đã thua. Hình như đôi mắt Bình sâu thêm nữa thì phải! Mắt sâu quá làm gì vậy Bình, lỡ tui lạc đường mất trong đôi mắt Bình thì biết làm sao?
Bình kể lại cho tôi về những đối thủ thi đấu. Hình như Bình trưởng thành lên thật nhiều. Vì chuyến đi, hay vì căn bệnh của mình?
Ngày..., tháng..., năm...
“Chia cho bà một nửa quà nè!”, đi nhận thưởng giải nhất đơn nam về, Bình chạy ngay đến nhà mình. Tự dưng mình khóc. Mình muốn sống quá đi thô! Muốn cầm vợt, muốn nhìn trái cầu lông vũ lao về phía mình, muốn đấu đôi với mình, muốn giành cúp. Mình muốn sống!
Sao ông trời bất công với mình thế!!?
Ngày..., tháng..., năm...
Hình như tháng 9 đang gõ cửa ngoài kia thì phải! Mùa tựu trường mới đang đến. Mình bắt đầu năm học mới bằng chiếc lá trường sinh được Bình vẽ lên tường và chiếc chuông gió gắn quả cầu lông vũ Bình tặng mình. Đêm qua, chiếc chuông gió leng keng suốt. Cả đêm, giấc mơ mình cứ chập chờn bóng quả cầu xé gió lao đi...
31-8-2009
Tường Vi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!