Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Viết cho những ngày kí ức mãi không nhạt nhòa


Kí ức


Chiếc
hăc-mô-ni-ca màu gió
Rạo rực xanh giữa miền kí ức nhọc nhằn
Màu gió
không nhạt nhoà dù đã qua cơn bão
Em chẳng ngừng yêu anh
dù tơi tả nhớ thương

Tự hỏi
Đi bao nhiêu mới qua con đường kí ức

Nhìn bao nhiêu mới hết ngần ấy mặt người

Tê tái bao nhiêu mới
xoá nhoà đau đớn
Thức bao nhiêu đêm nữa mới không còn nước mắt

Khóc một người chỉ còn trong
kí ức mông lung?

Em rêu phong tuổi 18
Như gió rêu phong lên chiếc hăc-mô-ni-ca xưa cũ

Nỗi nhớ anh rêu phong trong miền kí ức

Chẳng chịu
buông tay dù đã mệt nhoài

Anh có vậy không?
Yêu một kí ức
Là chông chênh và đau khổ

Hay đã delete em khỏi con dốc nhọc nhằn?


11-10-20
09
Tường Vi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!