Mình mệt mỏi. Sau mấy ngày cái đầu đềpa trở lại, giờ lại bị choáng váng. Mấy bữa nay đụng xe mấy lần. Ko bik còn sống nổi mấy ngày nữa!
Mình nhớ tin nhắn của 1 người anh: "Trời trong và nắng đẹp lắm! Nhưng lòng anh thì chăng mây!". Ừ! Trời trong và đẹp. Nhưng lòng mình đã đổ mưa! Đổ mưa tự bao giờ, và đến bây giờ vẫn chưa tạnh.
Nếu một ngày mình chết, mà món nợ với con người ấy mình vẫn chưa trả xong, thì mọi thứ sẽ thế nào nhỉ? Người ấy sẽ nhìn mình thế nào? Vẫn còn hận mình, hay sẽ tha thứ! Nếu mình chết đi mà trả được nợ, hay sẽ đc tha thứ, mình sẵn sàng. Đôi khi sao mình ích kỉ quá đến vậy!
Sao ông trời ko tạo ra cái phím Reply trên đời này nhỉ, dù đã sinh ra đến hơn 6 tỉ con người. Ko Reply, nên chỉ có thể sống 1 lần, sai 1 lần, và ko có khái niệm làm lại. Thế nên mới có những người tự tử vì đau khổ.
Mình muốn trở thành Nôbita. Có bị Chaien ăn hiếp, có học dốt, có ngu ngơ, khờ khạo cũng được. Mình muốn có cỗ máy thời gian. Sai rồi sẽ làm lại. Cứu sống ai đó. Chứ ko chỉ bik ngồi khóc mà nhìn người ta chết dần chết mòn như thế này.
Mình đau lòng.
Mấy ngày qua, mình lại bắt đầu khóc nhiều. Đi đâu cũng khóc. Lúc nào cũng khóc. Thế mà nước mắt vẫn chưa khô.
Mình đau quá!! Đau đến chết thôi!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!