Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010

Những ngày tết bùn

Bùn ko phải vì những cái bùn thường ngày. Mà vì đây là những ngày tết, mà mình vẫn như thế này. Đôi lúc thấy mình tệ.
Mình đã hi vọng sẽ có ngày đầu năm và ngày valentine khác. Nhưng đến hết ngày, 23h45 thì phải, mình bật khóc. Nằm một mình, trong ngôi nhà chỉ có một mình mình, đèn sáng chói vào mắt, đứng gió, lành lạnh, yên ắng. Đêm nay mấy con chó xóm mình cũng ko sủa, nếu sủa có phải bớt cô đơn hơn ko. Mình chờ đợi ai đó nói gì đó với mình. Nhưng chẳng ai nói gì cả. Nhìn đồng hồ tích tắc chạy. Noo rên rên "Biệt ly". Thế là bật khóc. Khóc thành tiếng. Lâu lắm mình mới khóc đến thành tiếng như vậy. Rồi ngủ lúc nào ko hay.
Những ngày tết của mình là chờ, chờ và chờ. Mình từ chối và tránh hết lời mời đi chơi của lũ bạn. Và ở nhà chờ một người. 29, 30, mùng 1, rồi mùng 2. Chỉ có chờ. Cái tưng tức nó cứ chặn ở cổ họng, nước mắt chực sẵn đâu đó ở ngực. Ngay lúc viết entry này, nước mắt mình cũng rươm rướm, ngực tưng tức thở ko đc. Mình chờ cái gì thế nhỉ!? Thật buồn cười.
Chiều mùng 1, lang thang trên phố. Ngoại ô. Nên chiều vắng lắm. Người ta ra thành phố chơi cả. Bỏ phố lại cô đơn. Chạy xe trên con đường lâu lắm mới có đủ thời gian và tĩnh lặng rong ruổi lại. Chạy và ko nhìn về phía trước. Nhìn về phía ánh sáng mặt trời choi chói, le lói tắt sau mấy ngọn núi xa xa. Rồi những tia nắng cuối cùng tắt. Mình cũng đi hết con đường. Thiệt nước mắt chỉ muốn chảy ra ngay. Muốn ngồi xuống đó giữa con đường vắng và khóc.
Lên nhà Chìn rủ nó xuống thắp nhang anh Thảo. Nó ko có xe để đi. Thế là ý định của mình xì hơi. Mình cũng ko dám xuống nhà Thảo 1 mình. Biết xuống rồi cái đầu mình có rối hơn bởi không khí nhà nó ko. Chắc là sẽ vậy. Nhưng những lần xuống nhà nó lúc trước.
Lên nhà Thiên mún xin nó lời khuyên và câu khích lệ nào đó. Nhưng tết của nó cũng chẳng hơn gì mình. Thế là mình về. Mình cũng chẳng có đủ niềm tin để san sẻ cho nó cái tết vui hơn.
Bây giờ mùng 2. 4h30 rồi. Sắp hết ngày. Mình vẫn ở nhà và chờ.
Ngày mai mình có khác ko mình cũng ko biết nữa.
Mình ko giận, ko bực, ko ghét, ko gì cả. Mình chỉ buồn. Chỉ chờ một sự thay đổi, không phải ở mình.
Mình sợ cái quá khứ, sợ cái cuộc sống, sợ những nguyên tắc mà mình ko vượt qua nổi, ko phải của mình.
Chỉ vậy thôi.
Entry này có lẽ ko nên post lên. Nhưng ko viết ko chịu đc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!