Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

Cho nỗi buồn...


Oa, oa... mùng 6 tết ù!!
Hết tết thật ù!
Một cái tết của những nỗi bùn và niềm vui rượt đuổi nhau. Tâm trạng mình thất thường, miên man.
Mùng 4 tết, mình được nghe câu chuyện về một Tường Vi khác trên cuộc đời này. Một Tường Vi khác mình.
Nghe xong câu chuyện, mình hỏi đùa anh Nhánh vài câu, rồi thì bật cười khanh khách. Chỉ để ngăn nước mắt ko chảy xuống thôi. Chẳng để làm j cả.
Có thể tính là 7 tháng đã qua. Qúa dài cho sự dừng lại, và chưa là j với nỗi bùn và kí ức. Dạo này, mình thấy mọi thứ nhạt nhòa. Kí ức cũ, kí ức lâu lắm, và cả những j khủng khiếp vừa xảy ra. Nhạt nhòa hết. Cả cuộc sống quanh mình bây giờ cũng vậy. Chẳng thứ j có đủ sức nặng để mình nhớ lâu, nhớ dài. Và thứ j cũng chảy miên man qua cái đầu lúc nào cũng đau, và trái tim bao giờ cũng thắt lại trong ngực.
Thiệt tệ!!!
Tường Vi ấy yêu tha thiết cuộc đời, và khát khao được sống.
Mình cũng vậy.
Nhưng mình sống tệ.
Những cái chết quanh cuộc đời mình chảy dài vô nghĩa. Hoài mất, để lại khoảng trống của một thời thơ ấu. Và niềm đau cho nhiều người. Có cả những giọt nước mắt đến giờ vẫn chưa chảy được của mình.
7 tháng rồi mình ko lên chùa thắp nhang cho Hoài. Nhớ gương mặt Hoài lắm Hoài ạ! Nhưng tui sợ phải thấy sự cô đơn của Hoài, mà tui thì ko đủ niềm vui nữa để san sẻ.
Anh Thảo mất để lại gương mặt bùn hiu hắt và những lời mắng chửi tắt nghẹn của Thảo. Nhóm mình vẫn hay ghép đôi Ngân và anh. Nhưng giờ một người đã mất. Lời ghép đôi ngày nào trôi đâu mất sau tiếng khóc rên của má Thảo.
Xin lỗi mày nhé Thảo! Tao ko dám xuống nhà mày thắp cho anh mày nén nhang và chở mày đi đâu đó. Chỉ là vì trái tim tao ko đủ vững chãi nữa để bao bọc cho mày. Tha lỗi cho tao nếu còn lâu nữa tao mới lại gặp mày.
Má Ngân mất để lại 4 đứa con gái nhỏ. Rồi một đứa mang tiếng theo trai và cưới chồng mà ko được gia đình đứng cạnh tiễn về nhà chồng. Rồi một đứa gần 30 rồi vẫn ko chịu cưới chồng chỉ để đợi các em học hết phổ thông. Mày cũng thay đổi nhiều. Co mình lại hơn trước những biến cố cuộc đời. Để bình yên. Tao hiểu. Và tao chưa hề trách. Dù tao nhớ lắm đôi mắt thăm thẳm buồn, giọng nói trong vắt yếu ớt, và cái dáng nhỏ xíu cứ xuống nhà tao là bị tao bắt quét nhà. Mày cứ sống thật tốt, thật thanh thản. Học hành tốt. Rồi kiếm việc làm. Rồi lấy chồng. Sống bình lặng và tránh sóng gió. Cứ làm những j mày thấy tốt. Tao ko trách, ko giận j đâu. Sống sao cũng được. Miễn là tốt cho mày. Vậy là tao đã tự hào.

Bọn mày còn nhớ hồi 4 đứa đi xem bói ko?? Cái ông thầy bói bậy bạ dám phán tao lấy chồng muộn mà bọn mày tin sái cổ đó. Mà có lẽ vậy thật. Vì trong 4 đứa, tao là đứa đa cảm nhất, mạnh mẽ nhất, lạnh lùng nhất, sóng gió nhất. Thấy tội bọn mày ngày tao bảo tao có người ấy, bọn mày mừng tíu tít, đi ăn mừng. Bọn mình hứa với nhau đứa nào đi lấy chồng thì mấy đứa còn lại đi họ. Chắc ngày tao lấy chồng bọn mày ko đi họ được cho tao nữa. Vậy hóa ra tao lỗ nhé! Lo mà bù cho tao.
Thật buồn khi Tường Vi mạnh mẽ, tài hoa của bọn mày giờ sống tệ và ko nhìn thấy nổi trước mắt mình có j. Bọn mày buồn lắm phải ko? Tao còn nhớ lắm dòng chat của Chìn: "Mày đâu rồi Vi? Tao nhớ mày lắm!". Tao lạnh lùng reply: "Tao chết rồi. Nếu bọn mày mún tìm lại tao, thì đi tìm lại cho tao niềm tin và trả hết cho tao bình yên đi!". Rồi ko đứa nào dám nhắc chuyện ấy nữa cả. Chính bức tường vững chãi của bọn mày là tao giờ cũng đổ sụp và đang gượng dậy đây. Nên xin đừng đứa nào trách tao j nhé, lúc tao đang yếu đuối!
Vậy là bọn mình 18. 18 hết rồi. Lớn, và phải tìm cho mình con đường riêng. Tao ko hẹn gặp lại bọn mày đâu. Bởi tao biết con đường của tao còn nhiều sóng gió lắm. Và chẳng thể gặp bọn mày ở bất cứ đâu được cả. Bọn mày cũng ko nên gặp tao. Bởi gặp tao là gặp sóng gió. Để cuộc đời bình yên đi. Tao vẫn ổn.
7 tháng rồi. Mình nhớ biển. Nhớ bình yên. Đến biển chỉ 3 lần. Và lúc nào biển cũng nổi sóng. Mình thấy sợ. Nên dù nhớ, và biển kề bên mà ko đến. Đợi lòng bình yên.
Tìm bình yên. Đợi lòng bình yên. Tìm mỏi mòn. Đợi mỏi mòn.
Mà bất lực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!