24 rồi. Sắp đến tết. Thế mà cảm giác của mình vẫn nhạt nhòa và xa xôi.
Tất cả những cái tết mười mấy năm trước dường như biến mất đâu hết vào trong kí ức mình. Ko để lại chút dấu vết nào. Mùng 1 năm trước, trước, hay trước nữa, đất trời ra sao nhỉ!? Mình đã đi chơi với bạn bè thế nào, đã cười nói ra sao. Mình chẳng nhớ chút nào cả. Tất cả chỉ là những mặt người, con đường, thời gian trôi chảy của nửa năm qua. Qúa nhiều đổi thay và đột ngột. Cái đầu chật chội của mình chẳng còn đủ khoảng trống cho kí ức cũ, hay vì chúng bị choáng xuống một cái ngăn sâu hoắm. Mình thì chẳng đủ sức lôi chúng ra trong bộn bề nữa.
Tết của anh thế nào rồi?? Có vui như anh và em mong muốn? Mọi người có lo lắng cho anh ko? Có thể cái tết này là cái tết cuối anh còn ở Phú Yên. Rồi anh sẽ ăn tết ở mảnh đất hay miền quê khác. Biết là anh rồi sẽ đi. Đi cho anh, cho cả mọi người, cho quá khứ, cho hiện tại và tương lai. Đi đi anh! Rời khỏi mình và quá khứ. Mạnh mẽ lên anh nhé! Dù đã xây dựng lại và đổ vỡ đau đớn hơn, thì mong anh cũng đừng sợ sệt. Sống là phải luôn đi và luôn đổ vỡ hay thành công. Xây dựng lại đi anh, vì sau mỗi lần đổ xuống, cuộc đời sẽ vững chãi hơn.
Tết của em còn nhạt nhòa, nhưng rồi sẽ vui anh ạ! Vì đã có người mang đến nụ cười cho em. Em không cô đơn, em còn mọi người. Em còn thứ có thể tin. Em còn bản thân em. Anh đừng lo nhé!
Hôm nay lại cafe. Những li cafe chảy dài qua cuộc đời em, ừ, cuộc đời em, nghĩa là tất cả những gì còn hằn sâu trong kí ức em. Em cũng quên mất mình học uống cafe và bắt đầu uống cafe từ bao giờ và lúc nào rồi. Quên mất mình đã từng non nớt, từng dễ cười dễ khóc thế nào. Quên mất mình bây giờ có là mình và mình là ai.
18 đậu trên vai. 17 kết thúc với những mệt nhoài và thất bại. 18 hi vọng rồi sẽ ít đi đổ vỡ. Mình chỉ dám hi vọng ít đi thôi, không dám nghĩ đến thành công hay không thất bại. Nhưng hình như hi vọng ấy cũng quá lớn lao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!