Lại cafe.
Cafe Mái Ngói.
Cafe nắng.
Mình nhớ trong "Đường còn dài, còn dài...", Thiên Ngân từng viết về cafe Sài Gòn nắng.
Mà cafe nắng cũng có cái thú của nó. Cả khí trời cũng khó tả. Gió biển cộng với nắng phả vào da thịt nghe rát buốt, mà lạnh. Nắng đẹp, phải công nhận là đẹp, vành ruộm và tinh khôi, chiếu thấy mọi tán cây, cành lá, góc đường, mặt người. Mình yêu những ngày mưa, yêu cả những ngày nắng đẹp thế này.
Ngồi ở góc này của Mái Ngói, mình thấy được cả biển và chân trời. Biển buổi trưa xanh và cao lạ lùng. Nhìn ra xa, chân trời hiện rõ thành một đường vạch, nhưng dường như cũng mờ ảo lắm. Mình lại nhớ về bức họa "Nàng Mona Lisa" của Leona de Vanci, nhớ cái màn sương mù phủ lên cả bức họa, lên vẻ đẹp và nét buồn của nàng. Chân trời của mình cũng đẹp, buồn và mờ ảo như vậy. Vì xa.
Li cafe đắng ngót. Cafe Mái Ngói bao giờ cũng đắng hơn những cafe khác. Hôm nay, mình thật sự thấy đắng. Hay chỉ vì hôm nay mình thấy đắng.
Nhạc dội vào tai nghe buồn thê thiết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!