Cách đây vài ngày, em tôi bị mẹ đánh. Mẹ bắt em quỳ một mình ở nhà dưới, không cho ai lại gần và bênh vực. Mỗi lần tôi đi ngang, em lại ôm chân tôi bảo ở lại đây với em. Tôi bỗng nhớ có vài lúc trong đời mình cũng thế. Anh đừng đi, ở lại đây với em.
Trưa nay em nằm ngủ rất ngoan, mỗi khi mở mắt ra lại ôm mình bảo chị Vi ơi, ở lại đây với em. Bỗng thấy thương em đứt ruột. Bởi dạy dỗ nên mới phải đánh đập con trẻ, chứ nào ai muốn quật roi vào đứa bé mà mình nâng niu, ẵm bồng.
Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014
Ninh
Hồi cấp 3, lúc còn chưa chuyển sang trường chuyên, tôi có một người bạn cùng bàn rất thân thiết. Ninh nghịch ngợm, nhưng không phải là học sinh có bản chất hung dữ và thiếu lễ độ. Cô giáo sắp xếp để Ninh ngồi bên cạnh tôi suốt năm lớp 10 và 11.
Vào dịp nào đó (tôi không nhớ rõ), tôi tặng Ninh một con búp bê cầu nắng Teru tự làm bằng bông gòn. Món quà này, sau đó, tôi đã quên đi một cách hoàn toàn. Quên hẳn. Mãi cho đến cuối năm 12, trong một cuộc nói chuyện qua Y!, Ninh đã hỏi tôi có còn nhớ con ma đó không. Có đôi lần trong đời, ta đã đánh rơi/bỏ quên những yêu thương đã từng, một cách nhẹ nhàng như thế. Thời gian là thứ không hề có dư vị ngọt ngào.
Có thời điểm, Ninh bảo Ninh có tình cảm với tôi. Tôi thì, chưa bao giờ tin vào tình cảm học trò. Đến năm 12, mất tích ở trường chuyên, tôi không còn gặp lại Ninh từ dạo ấy. Sau này, má có nói lại với tôi là má Ninh có tìm má tôi, bảo rằng Ninh rất buồn và suy sụp thật sự. Nhưng má tôi đã không nói lại với tôi. Rất lâu về sau, tôi mới biết điều ấy.
Một lần, tôi thử Ninh bằng cách gọi điện thoại bảo tôi bị tai nạn ở nơi cách nhà chừng 8 cây số. 15 phút sau, Ninh đạp xe đến chỗ tôi, gương mặt trắng bệch và ướt đầm mồ hôi. Sau đó, Ninh đã giận tôi.
Vào một ngày, trùng hợp, khi tôi thất bại với tình yêu đầu, Ninh nói chuyện với tôi rất nhiều về kỉ niệm. Về con búp bê Teru, về bức thư chúc sinh nhật tôi viết, về mong muốn của tôi đối với Ninh, về nhiều, nhiều, nhiều những kỉ niệm cùng nhau suốt 2 năm. Có lẽ, nhờ thế mà tôi không bao giờ quên con búp bê ấy nữa. Tôi bị mắc tật đãng trí. Nhưng có lẽ, có nhiều điều trong đời mà ta không nên quên. Ví như những chân thành của một người không đi được cùng ta suốt đời này, nhưng để lại trong ta một phần đời rất đẹp.
Vào dịp nào đó (tôi không nhớ rõ), tôi tặng Ninh một con búp bê cầu nắng Teru tự làm bằng bông gòn. Món quà này, sau đó, tôi đã quên đi một cách hoàn toàn. Quên hẳn. Mãi cho đến cuối năm 12, trong một cuộc nói chuyện qua Y!, Ninh đã hỏi tôi có còn nhớ con ma đó không. Có đôi lần trong đời, ta đã đánh rơi/bỏ quên những yêu thương đã từng, một cách nhẹ nhàng như thế. Thời gian là thứ không hề có dư vị ngọt ngào.
Có thời điểm, Ninh bảo Ninh có tình cảm với tôi. Tôi thì, chưa bao giờ tin vào tình cảm học trò. Đến năm 12, mất tích ở trường chuyên, tôi không còn gặp lại Ninh từ dạo ấy. Sau này, má có nói lại với tôi là má Ninh có tìm má tôi, bảo rằng Ninh rất buồn và suy sụp thật sự. Nhưng má tôi đã không nói lại với tôi. Rất lâu về sau, tôi mới biết điều ấy.
Một lần, tôi thử Ninh bằng cách gọi điện thoại bảo tôi bị tai nạn ở nơi cách nhà chừng 8 cây số. 15 phút sau, Ninh đạp xe đến chỗ tôi, gương mặt trắng bệch và ướt đầm mồ hôi. Sau đó, Ninh đã giận tôi.
Vào một ngày, trùng hợp, khi tôi thất bại với tình yêu đầu, Ninh nói chuyện với tôi rất nhiều về kỉ niệm. Về con búp bê Teru, về bức thư chúc sinh nhật tôi viết, về mong muốn của tôi đối với Ninh, về nhiều, nhiều, nhiều những kỉ niệm cùng nhau suốt 2 năm. Có lẽ, nhờ thế mà tôi không bao giờ quên con búp bê ấy nữa. Tôi bị mắc tật đãng trí. Nhưng có lẽ, có nhiều điều trong đời mà ta không nên quên. Ví như những chân thành của một người không đi được cùng ta suốt đời này, nhưng để lại trong ta một phần đời rất đẹp.
Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014
"Mười hai bến nước đời như cánh hoa lục bình"
Anh từng đòi nhành lục bình đầu tiên em làm cho bằng được để mang theo trong những ngày đi làm xa. Nhưng em nhất quyết để dành làm nhành lục bình khác đẹp hơn. Và rồi không còn cơ hội để cho bông lục bình nào được hoàn thành...
Em đã lầm người. Đã rước vào mình những lênh đênh. Lòng người sâu như biển. Đành tin vào nhân quả vậy. Tin để gắng nuốt cho trôi thôi. Chứ quả báo không hề là điều gì lấp lánh. Anh có hề nuối tiếc em, dầu là một chút? Khi mọi thứ đã ngã ngũ, trắng đen rõ ràng, em chỉ thấy xót xa mà thôi.
Em đã bước sang một quãng đời đầy nước mắt và hối hận. Đôi lúc thấy bế tắc và cạn cùng. Cuộc sống có đôi quãng như vậy. Chỉ muốn tan biến mà thôi.
Anh sống có vui không?
Em đã lầm người. Đã rước vào mình những lênh đênh. Lòng người sâu như biển. Đành tin vào nhân quả vậy. Tin để gắng nuốt cho trôi thôi. Chứ quả báo không hề là điều gì lấp lánh. Anh có hề nuối tiếc em, dầu là một chút? Khi mọi thứ đã ngã ngũ, trắng đen rõ ràng, em chỉ thấy xót xa mà thôi.
Em đã bước sang một quãng đời đầy nước mắt và hối hận. Đôi lúc thấy bế tắc và cạn cùng. Cuộc sống có đôi quãng như vậy. Chỉ muốn tan biến mà thôi.
Anh sống có vui không?
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013
- Thông là loài lá kim đó, bạn à!
Cảm giác bỗng dưng có một cái gì trở nên quan trọng ùa vào lòng mình thật ra không dễ chịu. Giống như cảm giác khi chạy xe ngang những đồi thông ngoằn ngoèo, trên đầu, mưa bụi lất phất rơi, mình ngây thơ nghĩ, những hàng thông vững chãi này sẽ che hết mưa nắng cho mình. Nhưng thực tế không phải như vậy.
- Thông là loài lá kim đó, bạn à!
Như việc tự dưng mình đi tin rằng mọi sương gió ở đời này, có một người sẽ che chắn hết cho mình. Như đứa trẻ tin rằng cô giáo là cô tiên. Mình thì tin rằng người đó là thông-của-mình.
Dù thông chỉ là loài lá kim.
Mà thôi, kệ!
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
Anh!
Em chỉ ước sao mình có đủ lí do để quên hoặc có đủ lí do để nhớ.
Vì sao những quan tâm em nhận được mỗi ngày, mỗi đêm là của những người đó chứ hoàn toàn không phải của anh? Vì sao những chiếc xe em leo lên đi đến mọi nơi là của những người đó chứ hoàn toàn không phải của anh?
Vì sao chỉ có ánh mắt của anh, hình hài của anh, giọng nói của anh, những câu chuyện anh nói làm em xao xuyến, em nặng lòng, chứ hoàn toàn không phải của những người đó? Vì sao giữa những giao lộ, em bật khóc chỉ mong một sự níu kéo từ anh chứ không phải của những người đó? Vì sao có những khi em muốn chết thế này, em không biết phải tiến hay thoái, em không nên nhớ mà cũng chẳng thể quên?
Vì sao những quan tâm em nhận được mỗi ngày, mỗi đêm là của những người đó chứ hoàn toàn không phải của anh? Vì sao những chiếc xe em leo lên đi đến mọi nơi là của những người đó chứ hoàn toàn không phải của anh?
Vì sao chỉ có ánh mắt của anh, hình hài của anh, giọng nói của anh, những câu chuyện anh nói làm em xao xuyến, em nặng lòng, chứ hoàn toàn không phải của những người đó? Vì sao giữa những giao lộ, em bật khóc chỉ mong một sự níu kéo từ anh chứ không phải của những người đó? Vì sao có những khi em muốn chết thế này, em không biết phải tiến hay thoái, em không nên nhớ mà cũng chẳng thể quên?
Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013
Vậy thì, chúng ta có nên đánh động những nỗi đau?
Em nhận ra lòng em không hề bình yên như em vẫn tưởng. Hoặc giả, em vốn biết mình không hề bình yên, nhưng em tự trọng quá.
Em nói dối đấy. Em vẫn còn điều muốn có cho bằng được, muốn đến phát khóc, muốn đến òa lên như con trẻ. Nhưng giống như cách hai đôi bàn tay cũ kĩ đặt cạnh nhau mà không thể đan vào như ngày xưa. Giống như cách hai cơ thể thân thuộc ngồi cạnh nhau mà lạnh lẽo như hai bức tượng, em không thể xoay sang ôm lấy như ngày xưa. Giống như lúc này đây em đang rối bời trong nước mắt, nhưng stt này em ẩn với anh, em không thể giãi bày với ai. Sự xa lạ cũ kĩ này vẫn khiến em bàng hoàng.
Em, em có thể QUÊN chứ?
Em có thể QUÊN chứ?
Em có thể QUÊN?
Vậy thì, chúng ta có nên đánh động những nỗi đau?
Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013
Đã rất lâu rồi, phải không anh!
Trong cơn mộng mị sớm nay, mình bỗng thấy mình ngồi dưới gốc hoa sứ ở cafe Sách cũ. Li đen nhỏ tí tách. Trên cao, mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên vào vòm lá. Và cạnh mình, một người đang vòng tay qua đôi vai gầy của mình, nhả khói thuốc vào hư không.
Một ngày như thế, thật êm đềm.
Đã rất lâu rồi, phải không anh!
Một ngày như thế, thật êm đềm.
Đã rất lâu rồi, phải không anh!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)