Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

Ninh

Hồi cấp 3, lúc còn chưa chuyển sang trường chuyên, tôi có một người bạn cùng bàn rất thân thiết. Ninh nghịch ngợm, nhưng không phải là học sinh có bản chất hung dữ và thiếu lễ độ. Cô giáo sắp xếp để Ninh ngồi bên cạnh tôi suốt năm lớp 10 và 11. 
Vào dịp nào đó (tôi không nhớ rõ), tôi tặng Ninh một con búp bê cầu nắng Teru tự làm bằng bông gòn. Món quà này, sau đó, tôi đã quên đi một cách hoàn toàn. Quên hẳn. Mãi cho đến cuối năm 12, trong một cuộc nói chuyện qua Y!, Ninh đã hỏi tôi có còn nhớ con ma đó không. Có đôi lần trong đời, ta đã đánh rơi/bỏ quên những yêu thương đã từng, một cách nhẹ nhàng như thế. Thời gian là thứ không hề có dư vị ngọt ngào.



Có thời điểm, Ninh bảo Ninh có tình cảm với tôi. Tôi thì, chưa bao giờ tin vào tình cảm học trò. Đến năm 12, mất tích ở trường chuyên, tôi không còn gặp lại Ninh từ dạo ấy. Sau này, má có nói lại với tôi là má Ninh có tìm má tôi, bảo rằng Ninh rất buồn và suy sụp thật sự. Nhưng má tôi đã không nói lại với tôi. Rất lâu về sau, tôi mới biết điều ấy.
Một lần, tôi thử Ninh bằng cách gọi điện thoại bảo tôi bị tai nạn ở nơi cách nhà chừng 8 cây số. 15 phút sau, Ninh đạp xe đến chỗ tôi, gương mặt trắng bệch và ướt đầm mồ hôi. Sau đó, Ninh đã giận tôi. 
Vào một ngày, trùng hợp, khi tôi thất bại với tình yêu đầu, Ninh nói chuyện với tôi rất nhiều về kỉ niệm. Về con búp bê Teru, về bức thư chúc sinh nhật tôi viết, về mong muốn của tôi đối với Ninh, về nhiều, nhiều, nhiều những kỉ niệm cùng nhau suốt 2 năm. Có lẽ, nhờ thế mà tôi không bao giờ quên con búp bê ấy nữa. Tôi bị mắc tật đãng trí. Nhưng có lẽ, có nhiều điều trong đời mà ta không nên quên. Ví như những chân thành của một người không đi được cùng ta suốt đời này, nhưng để lại trong ta một phần đời rất đẹp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!