Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Anh!

Em chỉ ước sao mình có đủ lí do để quên hoặc có đủ lí do để nhớ. 

Vì sao những quan tâm em nhận được mỗi ngày, mỗi đêm là của những người đó chứ hoàn toàn không phải của anh? Vì sao những chiếc xe em leo lên đi đến mọi nơi là của những người đó chứ hoàn toàn không phải của anh?  

Vì sao chỉ có ánh mắt của anh, hình hài của anh, giọng nói của anh, những câu chuyện anh nói làm em xao xuyến, em nặng lòng, chứ hoàn toàn không phải của những người đó? Vì sao giữa những giao lộ, em bật khóc chỉ mong một sự níu kéo từ anh chứ không phải của những người đó? Vì sao có những khi em muốn chết thế này, em không biết phải tiến hay thoái, em không nên nhớ mà cũng chẳng thể quên?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!