Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Vậy thì, chúng ta có nên đánh động những nỗi đau?


Em nhận ra lòng em không hề bình yên như em vẫn tưởng. Hoặc giả, em vốn biết mình không hề bình yên, nhưng em tự trọng quá.

Em nói dối đấy. Em vẫn còn điều muốn có cho bằng được, muốn đến phát khóc, muốn đến òa lên như con trẻ. Nhưng giống như cách hai đôi bàn tay cũ kĩ đặt cạnh nhau mà không thể đan vào như ngày xưa. Giống như cách hai cơ thể thân thuộc ngồi cạnh nhau mà lạnh lẽo như hai bức tượng, em không thể xoay sang ôm lấy như ngày xưa. Giống như lúc này đây em đang rối bời trong nước mắt, nhưng stt này em ẩn với anh, em không thể giãi bày với ai. Sự xa lạ cũ kĩ này vẫn khiến em bàng hoàng.

Em, em có thể QUÊN chứ?

Em có thể QUÊN chứ?
Em có thể QUÊN?

Vậy thì, chúng ta có nên đánh động những nỗi đau?


1 nhận xét:

  1. Chị đã từng rất-tự-trọng để mặc yêu thương trôi tuột qua kẽ tay mình, hệt như những hạt cát mịn. Sau này chị nhận ra, nếu đã thực sự yêu thương, tự trọng chỉ còn là lớp vỏ bọc hào nhoáng không phải khi nào cũng cần thiết em à. Đừng làm "Dòng sông lơ đãng" để lại phải "đôi lần hối tiếc" em nhé, cuộc đời mình sẽ không hối tiếc được quá nhiều khi trái tim rạn vỡ đâu. Đừng vội buông tay nếu bàn tay kia vẫn còn muốn nắm nhé.
    Chúc em an nhiên!

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!