Reply cho ai đó từng bảo mình quá đặt nặng tình yêu.
Hôm nay tự dưng mình tìm ra câu trả lời cho lời phán xét ấy của một vài người.
Mình từng suy nghĩ nhiều về lời phán xét ấy. Mình có nghĩ suy quá nhiều và đặt nặng tình yêu quá không?
Có lẽ là có. Lý do? Cũng đơn giản cả thôi mà. Tại mỗi thời điểm trong cuộc đời, con người ta hay bị trói lại bởi một sợi dây nào đó giữa muôn nghìn sợi dây rối rắm của số phận. Sợi dây trói mình lại mang tên tình yêu. Bởi vết đau của mình nằm ở tình yêu.
Thầy từng nhíu mày nói: "Cuộc sống của em làm gì có cái gì để buồn. Gia đình em no đủ. Em xinh đẹp, học giỏi, có tài. Vậy sao em cứ hay buồn?". Đối với mình, đó là một lời phán xét. Giống như lúc có ai đó dội một gáo nước vào mặt mình và nói lớn: "Nỗi buồn của mày thật rởm đời và vớ vẩn!".
Dẫu rằng mình biết, thầy không hề có ý chê trách gì mình.
Một thời gian dài mình nghĩ suy rất nhiều. Không phải mình nghĩ nỗi buồn của mình nằm ở đâu. Mình biết rõ nó nằm ở đâu. Mình chỉ nghĩ suy xem nỗi buồn ấy có quá rởm đời không.
Má bắt đầu dạy cho mình những bài học đầu tiên về tình yêu và về một người phụ nữ khi mình đánh mất tình đầu, và cứ túng quẫn mãi trong nỗi đau, không thoát ra được. Má nhìn thấy rõ nỗi đau đong đầy lên trong mắt mình, kể cả những khi mình cố cất niềm đau lại và nói dối má về một thứ chân trời tươi sáng giả dối nào đó. Thế nhưng má không hề trách mình, cũng không thúc giục mình phải hạnh phúc thế này hay thế khác.
Chợt nhiên mình nhận ra một câu trả lời giản đơn. Cũng bình thường cả thôi mà. Khi một người thấy đau và túng quẫn vì nỗi đau.
Vết đau của mình nằm ở tình yêu.
Vì sao giữa cuộc đời rối rắm này, một người lại tìm thấy một người, và chỉ một người ấy? Mình tự hỏi lòng câu hỏi ngốc nghếch ấy nhiều lần rồi. Nhưng chưa có câu trả lời nào khiến mình hài lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!