Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Tháng sáu trời mưa




Viết trong một chiều cuối tháng Bảy, Mái Ngói.


"Tháng sáu trời mưa
Trời mưa không dứt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa..."


Những chiều mưa khiến mình rơi sâu vào nỗi buồn. Muốn dầm mưa một lần, thật điên, thật buồn, thật dữ dội. Buồn gì không rõ nữa. Chỉ biết mình buồn.


Đôi lúc mình nhắn một cái tin, hoặc pm một cái message cho một đứa bạn nào đó, hay người nào đó, chỉ để giải tỏa cục buồn chạy lăn tăn sục sạo trái tim mình. 


Vậy là hết tháng sáu. Những nỗi buồn cố tan đi. Riêng cái tên "tháng sáu" cũng đa gợi bao dư âm buồn.


Tháng bảy sang mang đi một nỗi buồn chưa kịp tan ra thành mật ngọt. Người ta bảo nỗi buồn cũng giống cafe. Ai chưa quen thì dễ bị choáng ngợp và bị say. Nhưng khi nỗi buồn tan ra như cafe, người ta mới cảm nhận được hết vị ngọt của nỗi buồn. Đó là vị ngọt của sự trưởng thành. 


Đã lâu mới lại về Mái Ngói, giữa một chiều thanh dịu như cuối thu. Tất cả khiến một suy nghĩ cứ chạy lăn tăn trong đầu mình: Sau khi đau, người ta còn có thể đau hơn nữa, và sau khi đau hơn nữa, người ta cũng có thể hết đau. Chỉ cần có một niềm tin, thì sẽ chẳng ngôi nhà nào là không thể được xây lại.


"thèm một tách cafe nóng giữa một góc quán êm bên người con gái mình yêu.
nhìn mưa rơi giữa dòng người hối hả.
để thực sự lắng lại, dù chỉ trong giây phút, thật sự thấy có nhau trong đời.
nhưng có lẽ tất cả chỉ là ảo ảnh, như những giọt nước mưa đọng nhòe trên mắt kính. mờ ảo, xa xôi".


Nhưng đã thật sự thấy có nhau trong đời chưa?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!