Anh bỏ lại Sài Gòn tháng Bảy
Giấc mơ đêm hoang hoải…
Cơn mưa khờ dại, góc phố khờ dại, tiếng ve khờ dại
Cả màu nắng trưa hoen môi mùa con gái
Ném lên tàu đôi cánh ánh lãng du
Bây giờ không phải mùa thu
Thành phố thưa người đợi chờ nơi mỗi sân ga lộng gió
Nụ cười trao nhau bỗng thành xa xỉ
Sau mỗi khẩu trang
Tháng 7 lang thang…
Nắng bẽ bàng trên những đường ray cô đơn vẹt mòn số phận
Tình yêu và nước mắt
Dại khờ và đa đoan
Sân khấu đã tắt đèn
Lòng người sao cố diễn?
Café không nhau nguội nhàu thương nhớ |
Bỏ lại phía sau Sài Gòn tóc nâu
Café không nhau nguội nhàu thương nhớ
Lãng quên lên men hằn trên rất nhiều ô cửa
Và chẳng còn gì để nhớ nhiều hơn thế nữa
Không có em – Sài Gòn nhẹ tênh cũ mòn hơi thở
Lời ru em vỡ...
Tháng 7 nằm nghiêng…
Thành phố nào rồi cũng cần có em
Cho nỗi nhớ ngủ quên bên thềm thức giấc
Những con tàu vào Nam ra Bắc…
Những đôi chân lãng du mỏi mệt…
Những cánh buồm nông nổi mang tình rời xa bến
Vẫn xuôi về phương nhau…
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
OH
Trả lờiXóa