Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

23.7.11: Nhớ nghe tôi, đã từng dại khờ




Viết trong một sớm lặng lẽ nghe "Phố mùa đông"


23.7.11: Hôm nay, tròn một năm ngày những khờ dại trong tôi từng vỡ òa. 

23.7.10 là ngày tôi đã uống thật say sau một tuần cố chịu đựng sau khi chia tay mối tình đầu. Là ngày những khờ dại trong tôi lần đầu vỡ òa, nức nở và đáng thương. Là ngày tôi vật vã say cố lết vào nhà để được ôm má. Ôm má và khóc: "Má ơi! Con sai rồi! Con sai mất rồi!". Để tôi được thấy má khóc, nước mắt thương con tủi hổ rơi. Là ngày giữa lúc say thật say, cảm giác trời đất chao đảo, và tưởng chừng mình có thể rơi xuống địa ngục ngay, nếu không có ai đó níu tôi lại, tôi đã nghe câu nói vô tình của người yêu tôi: "Nếu em không có gì hay hơn để nói, thì anh cúp máy".

Ngày ấy tôi 18, gầy guộc và nhỏ bé.

Anh ạ! Người ta bảo, không ai thất tình mà chết cả. Nếu có chết lúc thất tình, thì là tại chính mình ngu ngốc và yếu đuối. Thật may mắn, là em đã sống, sau rất nhiều ngày đau khổ. Và cũng thật may mắn, là em đã vượt qua tất cả. Thật may mắn là em đã mạnh mẽ hơn em nghĩ. Gìơ còn sống vặt vẹo, nhưng em sẽ sống tốt, sống tốt hơn rất nhiều, vào những ngày sắp tới. Những ngày u tối và ngu ngốc đã qua dạy cho em nhiều bài học, dù đau đớn nhưng cũng thật có ích. Nói như Nguyễn Ngọc Tư, thì em đã tự học một mình, không ai chỉ cho em biết em phải làm thế nào, phải vượt qua cơn đau đó thế nào. Em tự học lấy sau rất nhiều cơn đau rát buốt.

Má đã dạy cho em những bài học đầu tiên về tình yêu, rằng con phải làm một người phụ nữ thế nào, sau khi em đánh mất mối tình đầu - tức là đánh mất anh. Má bắt đầu dạy em thật nhẹ nhàng, và kiệm lời. Và thường thì em im lặng. Một năm qua, hàng tá đàn ông đi qua đời em, nhàn nhạt. Những quan tâm nhàn nhạt, yêu thương nhàn nhạt. Và em cũng vô tình một cách nhàn nhạt. Nhiều người bảo rằng, em thật ngu ngốc khi tiếp tục dành thêm đời mình cho một mối tình chết yểu. Nhưng đâu phải! Em biết mình đang làm gì chứ! Thứ em đang dành thời gian cho nó, là chính em cơ mà!

Chỉ là chính em thôi! Không là ai khác cả!

Tôi viết entry này vào lúc 4h sáng, khi thực lòng dù cố nhắm mắt lại cũng không thể ngủ thêm được nữa.

Tôi cảm thấy trời rất lạnh. SG đang giữa mùa mưa, nóng bức và ngột ngạt. Vì thế mà, một cái lạnh thế này, chỉ có thể là từ tâm can mình ra mà thôi.

Cớ sao mà tôi lạnh? Cuộc sống của tôi bị thứ lỗi gì khiến tôi thấy lạnh?

Những ngày này, có một thứ cảm giác ám ảnh trong đôi tai tôi, khiến ban ngày tôi sống vô cùng mệt nhọc và khó chịu, còn ban đêm, thì thực lòng tôi chỉ muốn đi ngủ thật sớm: Tôi luôn thấy cuộc sống này ồn ào quá, bức bối quá. Những thứ âm thanh hỗn độn của cuộc sống va đập vào màng nhĩ tôi, khiến tôi không thể chịu nổi, chỉ muốn bịt tai lại và khóc thét lên.

Cuộc sống này ồn ào quá. Mà lòng tôi thì mãi không thể yên.

Có những lúc, tôi mở nhạc thật lớn, áp phone vào sát tai mình, thế mà không thể át được tiếng động xung quanh. Điều ấy khiến tôi phát khóc, không biết làm sao để yên ổn chính mình.

Thế là tôi lại tìm đến những buổi chiều dài một mình, tha thẩn trong một nhà sách yên tĩnh nào đó, ôm sách đọc đến khi không thể đứng đọc nữa, hoặc trong sân trường, tay khư khư một quyển sách hoặc sổ tay, để đọc và để viết. Tôi cố tích cho mình sự tĩnh lặng, để có thể viết, có thể hoàn thành những truyện ngắn mình ấp ủ, không phải cứ dở dang hoài bởi lòng không đủ bình yên để viết đến tận cùng. Nhưng cũng thật mong manh. Tĩnh lặng cứ thế ra đi mỗi khi lòng tôi lại rối bời, bởi một điều gì đó.

Những đêm gần đây tôi ngủ không sâu, ngủ rất mệt nhọc. Những suy nghĩ đi xuyên qua giấc ngủ tôi, đi xuyên qua giấc ngủ không mộng mị, không an lành.

Như 2 đêm gần đây, trong giấc ngủ, tôi luôn kêu lên với chính mình: "Ôi lạnh quá!". Và sau đó, tôi nhủ mình: "Cố gắng lên! Chỉ một đêm nữa thôi, mình sẽ về với má!". Rồi tôi bật khóc giữa giấc ngủ. Bật khóc có ý thức, nhưng một cách vô thức, tôi không ngăn được mình thôi khóc.

Đêm nay, tôi cũng thấy lạnh. Đến 3h sáng thì tôi không thể ngủ được nữa, và bật dậy viết entry này.

Thế là dù gắng gượng, tôi cũng đã chịu thua, không thể lội ngược miệng lưỡi cay độc và lòng người cay độc của thế gian này. Đã có nhiều khi, tôi ray rứt, rằng tôi có nên chặn cái blog này lại không, bởi quá nhiều người soi mói vào cuộc sống của tôi qua cái blog này. Mà lòng tôi thì chưa yên để mặc kệ tất cả. Và thế là, sau hơn 1 năm chịu đựng, cuối cùng tôi đã thua.

Tôi chặn blog vào lúc 2h sáng 3 ngày trước, tức là rạng sáng ngày 20.7.11, sau một trận cãi nhau cay đắng của tôi và một người anh. Tôi tức giận và chặn blog. Tôi chặn cái blog này trong trạng thái tức giận, sau đó đi ngủ ngay lập tức để không suy nghĩ, đắn đo gì thêm - đi ngủ giữa cơn tức giận và nước mắt chỉ chực trào ra.

Cách đây không lâu, cũng trong cơn tức giận sau lần cãi nhau với người yêu cũ, tôi đã del cái blog chung cả 2 đứa từng viết. Cái blog lưu giữ kỉ niệm và những yêu thương từng dành cho nhau. Nó có tội tình gì đâu! Tình yêu của chúng tôi có tội tình gì đâu! Mà tôi đập nó vỡ vụn như vậy.

Sáng nay, dậy thật sớm, và cắm phone nghe nhạc. Âm thanh vọng vào tai thật trong lành và thanh khiết. Tôi ngỡ mình muốn khóc thật tức tưởi, thật đau lòng, vì vui mừng quá đỗi. Tôi chỉ còn có thể tìm được tĩnh lặng vào những sáng không bị ai - cả chính tôi quấy rầy thế này.

Tôi đang hoang mang, đang đơn độc, hay đang bị gì thế này?
23.7.11

1 nhận xét:

  1. từ rất lâu, tâm hồn anh là sa mạc cằn cỗi, không sự sống. Chỉ có những cơn gió khô rát và những ngọn đồi cát làm bạn với nhau. Không rung động, không thao thức. Chỉ có ý chí bóp nghẹt mọi cảm xúc. Và...em đã đến trong những cơn mưa.
    Có cái gì đó đã thay đổi, có cái gì đó đã đổi thay. "nhàn nhạt". Trong gió bụi, trong những cồn cát, trong từng hơi thở, em đã để lại trong anh những hạt giống bé nhỏ. Anh đã khóc nhưng có lẽ nước mắt của sa mạc nóng quá, chưa rơi đã tan biến trong hư vô. Cảm ơn em đã mang nó đến cho anh trong cuộc đời này, những hạt giống hoa tường vi.
    Dù cuộc đời là những sa mạc khô cằn, tường vi vẫn cười trong nắng và gió.
    Từ kẻ em ghét nhất trần đời

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!