Mình đã say.
Say thật sự.
Khóc thật nhiều. Nước mắt khô cạn bớt rồi. Nỗi buồn nguôi đi nhiều.
Tan nát hết rồi. Kết thúc hết cả rồi. Những giấc mơ đẹp nhất. Cuộc đời mình vẫn là của mình, ko thể là của chung của bất cứ ai.
"Cuộc đời là một cái thang dây. Đoạn này nó lắc hơi mạnh. Nhưng rồi sẽ qua cả thôi. Tin tưởng và bám chắc thì mình sẽ tới đích"
Một người anh đã khuyên mình như vậy.
Ngày trước, người ấy cũng chỉ là "một người anh" trong từ điển danh xưng của mình.
Y như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.
Mình lại chỉ còn 2 bàn tay trắng và một đôi chân đơn độc mỏi mòn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!