Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

Alone...

Thi xong.
Việc đầu tiên là dọn dẹp tủ sách. Xếp hết lại sách vở 12 năm học. Nhận ra là quá nhiều. Tiếc cho số sách văn ko người thừa hưởng. Mình sẽ tìm một đứa đệ tử thật giỏi và thật xứng đáng.
Xếp mớ sách từ giờ mình sẽ đọc lên giá. Vậy mà cũng đầy cái giá sách. Bấy lâu nay buộc lòng phải xếp chúng vào một góc bụi bặm. Lau thật sạch rồi xếp lên. Sách của mình. Chúng thật đẹp.
Thành phố chiều nay xao xác gió. Bão xa bờ mà. Như một chiều mùa thu.
Thành phố lên đèn rồi kìa. Thật đẹp! Lấp lánh xanh đỏ. Và bình yên. Phải rồi. Những ngày này. Những ngày ko thể bình yên hơn.
Mái Ngói hôm nay lại mở những bài nhạc quen thuộc như phong cách của quán. Não. Trĩu lòng. Hôm nay mình thấy cái gì cũng hay và đẹp.
Ko ai cùng mình đi đến những nơi muốn đi và làm những việc muốn làm như đã từng ao ước và hứa hẹn. Mình chỉ có một mình.
Anh xưa giờ chỉ hứa với mình một điều. Đôi lúc thấy buồn là những ngày này ko có anh ở bên cùng đi thật nhiều nơi muốn đến. Nhưng ko thể lúc nào cũng bảo một người ở mãi bên mình.
Một mình.
Anlone...
Thật buồn.
Chiều nay tự dưng mình lại thấy nhớ đôi mắt đẹp của một người. Search google và nhìn lại gương mặt ấy một chút. Đôi mắt thật đẹp.
Nhưng suốt đời này mình ko bao giờ chạm vào được.
Xuống phố đây.
Xuống phố. Xuống phố cho gió luồn vào tóc!

Dẫu phải lướt qua những con đường một mình. Nhưng mình vẫn sẽ xuống phố. Đơn độc trên đời ko có nghĩa mình ngừng sống.
Dũng cảm lên tôi ơi!
Never give up! Try! Try! Try...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!