"Anh ghét nhất là những lúc em thế này".
Thế này là thế nào nữa anh!?
Anh chẳng hiểu gì cả. Và cũng chẳng có ý định hiểu em.
Em ko thể báo hết ngày hôm nay của em thế nào hay những ngày này em thế nào. Em sống tốt hay ko tốt, em cũng ko thể nói cho anh hiểu. Chỉ biết em tỏ vẻ hơi chán cuộc đời này là anh lại mắng.
Em chán cuộc đời này.
Những đứa bạn nối khố làm em khóc ko ra tiếng.
Hẹp hòi và bần tiện. Đó là những từ ngữ em dùng để nói về bọn nó. Sau bao tháng ngày buồn vui cùng nhau. Sau gần một năm đến chút chỗ trống cho bọn nó em cũng phải tranh thủ. Sau hết thảy những gì em mong mỏi và yêu thương.
Bọn nó chi ly với em từng ánh mắt và nụ cuời. Chi ly từng lời giải thích và nói thẳng. Giữ hết lại trong lòng và hẹp hòi. Trong khi em thì gào lên để mọi thứ đừng bao giờ kết thúc.
Nhưng kết thúc cả rồi. Cái kết ko có một lời chấm dứt. Cái kết của lặng yên.
Chán. Đơn giản chỉ là chán. Chẳng cần lí do gì hết. Như chán cái gì đã đến hồi kết thúc.
Chán. Đơn giản là chán. Vậy thôi.
Bọn mày. Làm tao thất vọng.
Bọn mày. Đôi lúc làm tao ghê tởm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!