Tự dưng muốn viết vài điều.
Chiều nay gặp Ngân, Chìn và Thảo. Cả buổi ngồi với nhau. Ko đứa nào nhìn thẳng vào mắt mình.
Tao hiểu. Và tao chấp nhận. Như một điều phải thế.
Tối qua vào Thuận Thảo đạp vịt với chị Ánh. Có chị về, mình rất vui.
Một năm rồi mới lại cọc cạch đạp con vịt trên cái hồ nhân tạo bé xíu, cạn sệt của Thuận Thảo.
Tự dưng mình lại nhớ.
Một năm mất rồi.
Tất cả đều đã qua.
Những ngày này... mà ko hẳn chỉ những ngày này. Lúc nào trong lòng mình cũng trĩu nặng nỗi nhớ. Nhớ anh.
Mối tình đầu của em.
Tình yêu tràn trề và mạnh mẽ.
Người đầu tiên trong cuộc đời này em có thể tự hào nói với tất cả mọi người rằng... mình yêu anh ấy.
Người đầu tiên em có thể nắm tay hay dựa vào vai anh trước tất cả mọi người mà ko sợ lời dị nghị.
Dị nghị cũng được. Có sao đâu. Người em yêu chứ đâu phải là tên con trai nào khác.
Người đầu tiên em nhớ mong và thề với lòng dành cho anh cả cuộc đời này.
Người đầu tiên... những gì đầu tiên...
Nỗi nhớ anh mênh mông và trĩu nặng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!