Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Tan nát

Cà phê hẻm

Tôi vẫn hay về quán cà phê cũ
Gió gầy một góc đường
Cà phê hẻm
Ngồi đau những nhớ thương…

Đôi khi bà hỏi tôi sao dạo này không đến
Cái cô kia vẫn có khi vác ba lô giá vẽ ghé về…
Tình trong tay một hôm biến mất
Yêu là những tách cà phê!

Khi đi hoang đâu đó về thăm ngõ
Xoay ly nâu thảng thốt thấy mình gầy…
Bà ạ cô ấy sẽ không về qua nữa
Cháu cũng không vẽ vời, đã cuối mùa heo may…

Đi bao nhiêu giấc mơ là đủ hết buổi chiều
Ngồi bao nhiêu cà phê là thấy lòng lắng lại?
Em chất đầy con hẻm
Không nắm nổi lòng tay…

Bỗng dưng thấy nhớ những con đường của nắng
Bà hết cà phê ngồi kể những chuyện tình…
NGUYỄN VŨ MINH

Nhớ "Cafe hẻm" của anh Hôn.
Bà ạ cô ấy sẽ không về qua nữa
Cháu cũng không vẽ vời, đã cuối mùa heo may…
3 ngày trước mình cũng phải nói với cô chủ quán cafe cũ một câu tương tự như thế.
"- Cái anh đeo kính đó đâu rồi cháu?
- Anh ấy ko về qua nữa đâu cô à!".
Lúc nói câu ấy, mình quay đi thật nhanh để cô ko thấy nước mắt mình chảy ra.
Mấy ngày rồi. Mình đã sống thế nào nhỉ!? Kiểm chứng tất cả.
Sáng ko đến nhà Quyên ngồi với nó. Thì nằm ở nhà, và khóc. Nhiều khi nấc lên ko thở nổi. Chiều rủ đứa nào đi uống. Rượu thật cay và chát đắng. Uống rồi chếnh choáng say, ngả đầu lên vai thằng con trai nào đó. Thằng nào cũng được. Con trai. Với mình là vô nghĩa. Rồi về nhà lúc quá nửa đêm, nằm nhắn tin gọi điện, cho ai cũng được. Rồi thì chợp mắt. Hết say thì dậy.
Và bắt đầu ngày mới.
Một ngày ko có gì trước mắt, ngoài những điều thuộc về hôm qua.
"Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi"
(Xuân Quỳnh)
Vậy là tan vỡ hết rồi. Kết thúc hết rồi. Những giấc mơ ngọt ngào nhất.
Tan nát lòng em. Anh biết ko?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!