Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Lên đường...

Ngày mai lên đường.
Ngày mai em lên đường đấy anh ạ! Em đã định sẽ ko bao giờ viết cho anh nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, khi đặt tay lên bàn phím, em lại bắt đầu gõ những dòng này.
Em ko còn hi vọng nhiều, cũng ko còn trách cứ, ko còn thắc thỏm hay lo âu. Giờ em bình tĩnh và chấp nhận mọi thứ. Nếu ko muốn nói mọi thứ với em giờ đây vô vị và rất mệt mỏi.
Mai em lên đường anh ạ! Chiều nay tranh thủ online viết những dòng này. Nhưng có lẽ ko bao giờ anh đọc được, như tất cả những gì em viết thời gian qua.
Em nhận ra mình vô vọng quá nhiều.
Hôm nay em đi chuyền một lúc 2 bình nước. Em ghét chuyền nước lắm. Ghét cảm giác có cái gì châm vào người mình, có cái gì ko tự nhiên chảy trong mình. Nhưng để ba má yên tâm, em phải đi.
Mai em lên đường.
Muộn màng rồi cho sự hối tiếc. Em yếu đuối quá. Ko vượt qua được mình.
Làm sao để ko phụ lòng ba má đây? Nghĩ đến sự hi vọng của ba má, nước mắt cứ ứa ra.
Ba má ạ! Đứa con gái xinh xắn, cứng đầu, hoài bão của ba má giờ sống tệ lắm ba má ạ! Nhìn ba má lo lắng cho con mà con nặng lòng và đau đớn.
Chiều qua nằm nhà cô, bữa cuối mà ko học bài, nằm nghe album của Phạm Quỳnh Anh. Ko trữ tình và giá trị như Trịnh, 10 bài ko tên, ... nhưng mình nằm yên nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Bây giờ lại thấy chúng rất hay. Những lời hát từ cõi lòng.
Những ngày này, ngày mai trong mắt em hạn hẹp lắm. Ko nhìn thấy gì, cả ngày hôm qua, giây phút này hay những phút tiếp theo.
Nhiều người trách cứ. Những người yêu thương em. Sống bây giờ là trách nhiệm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!