Chiều nay em lại trở lại là em. Một mình.
Thật sự một mình.
Cuộc đời này. Phù du và vô nghĩa quá anh nhỉ.
Bạn bè em. Ứơc mơ của em. Tình yêu của em. Hình như phù du cả. Chẳng có gì là thật sự.
Anh Nhánh bảo một câu đúng phong cách sến của ổng: "Rồi cũng phải nới rộng vòng tay để đi cuộc đời của chính mình thôi". Nếu sự thật nó vậy còn đỡ. Sự thật nó vậy, em chỉ buồn thoảng qua, và ngẩng đầu tự hào về những gì thật đẹp.
Chỉ còn mình em.
Anh. Bước đi trong những gì thật đẹp của kỉ niệm và bây giờ. Em hóa thành nhỏ xíu. Có bao giờ anh nhớ em thật nhiều ko anh nhỉ? Như em đang nhớ anh.
Đôi khi em ko chắc vị trí của mình trong anh. Nên em thấy một mình.
Lâu rồi mới ghé vô blog anh.
Đọc rồi. Thấy vui. Và thấy buồn.
Chiều nay em vừa đọc hết thêm một cuốn sách nữa.
Những nhân vật trong ấy nói những điều cuối truyện rất hay.
Những ngày khó khăn. Họ luôn nghĩ về nhau. Sau những bốc đồng, họ thay đổi vì nhau.
Bây giờ em muốn khóc.
Khóc cho hết những thất vọng và uất nghẹn.
Chưa bao giờ thấy mình đơn độc đến thế này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!