Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm...

Những khi không còn ai để nói chuyện, tôi quay về đối thoại với chính mình. Thường những khi như vậy, trong tôi đã rối bời lắm rồi, trong tôi đã không còn có thể diễn đạt thành lời để người khác hiểu được nữa.

Những đêm gần đây, tôi rơi vào trạng thái ấy. Khi một cái nick còn sáng, tôi rối bời không biết sẽ nói gì với người ấy. Nhưng khi nó tắt phụt đi rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ, người ấy đi đâu, gặp ai, đang làm gì, đang cười phải không, đang nói gì vui lắm đúng không, đang chạy xe trên đường và cô đơn lắm. Phải không?

Phải không?


Phải không?

Cả khi những lời nói đau lòng bắt đầu cắn nát trái tim tôi...


"Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm..."

Đó là điều tôi học được sau những tháng ngày vất vả vừa qua. Mỗi khi bắt đầu ngày mới với một núi công việc làm guồng đôi chân tôi và cái đầu bé nhỏ, tôi đều khóc. Một mình thôi. Sau khi khóc, tôi suy nghĩ về những việc phải làm hôm nay và sắp xếp nó thật ngăn nắp, để dù không đủ thời gian, tôi vẫn biết sau việc mình đang làm, mình phải làm gì tiếp theo. Những lúc đói rã rời tay chân và nhức nhối tận xương cốt, tôi không than vãn hay khóc lóc, tôi nhờ bạn bè tôi mua dùm thứ gì đó có thể ăn được, hoặc chạy đi ăn, rồi làm tiếp. Những khi chóng mặt muốn xỉu giữa đường, tôi không buông xuôi tay lái, mà cố về đến nhà. Giờ tôi mới biết, cái đói là thứ khủng khiếp nhất trên đời, chứ không phải những mất mát vô hình lớn lao khiến người ta tự sát. Những khi quá nhiều việc dồn dập đến, tôi không gào lên "Không kịp nữa rồi!", mà luôn nghĩ "Bắt đầu từ đâu nhỉ!?". Bằng cách đó, tôi đã đi qua được những ngày mệt mỏi nhất!

Vậy mà, chạm một niềm riêng mới, tôi vẫn chưa biết mình phải làm gì, nên làm gì, cần làm gì đây. Tôi phải làm gì đây khi cả dũng khí để nhặt kiếm lên, tôi cũng hoàn toàn không có?

Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Khi tình yêu đong đầy trong đáy mắt...

Tôi đã từng nghĩ mình có thể hiểu và cảm thông cho một người nghệ sĩ như ba tôi, mãi đến khi gặp anh giữa xô bồ cuộc sống. Tôi nhận ra, mình không đủ bao dung để chấp nhận được một người quá vô định và đầy vết thương lòng.

Trong đôi mắt ba má tôi, tôi luôn thấy tình yêu đong đầy. Cả lần tôi tận mắt thấy ba tôi tát má tôi ngoài bọng giếng. Má tôi mắt đỏ hoe chạy vào nhà giận dỗi. Cả khi ấy, tình yêu cũng dâng đầy trong đôi mắt ba má tôi. Và thế, tôi chưa bao giờ hoài nghi về gia đình mình. Bởi nơi ấy, luôn có tình yêu!

Má tôi từng bảo tôi hãy học cho mình đức hi sinh. Bởi đàn ông, sống cho đến cuối cuộc đời cũng luôn mắc nhiều lỗi lầm mà người phụ nữ cần bao dung và cao cả. Hơn 20 tuổi, tôi hiểu mình vẫn chưa thể chấp nhận một người đàn ông phiêu du và vô định, tôi hiểu mình vẫn sợ chơi vơi trên cõi đời này. Tôi muốn yêu và sợ yêu!
Hơn hai mươi tuổi, tôi vẫn trốn tránh những đôi mắt si mê tôi. Tôi kiếm tìm đôi mắt đủ yêu thương và tỉnh táo trước tôi. Dù tôi hiểu, tôi sẽ hạnh phúc hơn khi được yêu và đừng yêu quá nhiều. Nhưng tôi sợ trách nhiệm với tình yêu quá lớn với người khác. Như khi tôi nói với bạn: "Sự căm ghét còn dễ chịu hơn dằn vặt". Chắc có lẽ, tại thời điểm nào đó sau này, tôi sẽ khác.


Độ này quê tôi hẳn đang gay gắt lắm. Bằng lăng và hoàng hậu chắc đã nở rộ khắp những góc phố rồi. Bao mùa thi đã đi qua tôi trong màu bằng lăng và hoàng hậu ấy. Tôi nhớ dáng Hoài đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng đẹp nhất tôi từng thấy. Tôi nhớ sắc vàng rực rỡ của hoàng hậu khiến tôi nhận ra mình biết buồn mỗi độ mùa thi về. Còn trong kí ức bạn? Bạn nhớ gì vào những ngày tháng này? Khi trong đôi mắt bạn, tôi nhận ra nỗi buồn đang dần dâng lên.

Biển quê tôi mùa này chắc chắn đang rất đẹp. Những con đường thênh thang lộng gió khiến ai đi ngang cũng muốn dừng lại hít đầy. Nhưng, càng ngày tôi càng sợ biển. Bởi tôi rất buồn trước biển, dù bên cạnh tôi là bất cứ ai.

Nỗi nhớ quê khiến tôi dần mủi lòng khi ngày về đến gần. Tôi nhớ đậm sâu từng góc phố, từng con đường, đừng ngõ ngách. Tôi chưa từng nói điều này với ai. Tôi sợ bạn bè tôi cũng chạnh lòng...

Tôi không hiểu trong đôi mắt kia có gì. Có bao giờ, ai đó ngồi trước tôi cũng tự hỏi lòng đôi mắt đang đối diện mình đang chứa điều gì bao la trong ấy?

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Những bức thư tình



Những bức thư tình, có thể là lời tỏ tình, là bức thư hẹn hò, hay như cuốn nhật ký chung để hiểu nhau hơn. Và, cũng có những bức thư tình dành cho những người xa nhau.

Những người xa nhau sẽ viết cho nhau điều gì? Lời xin lỗi? Cám ơn? Đừng tìm em/anh nữa! Sống tốt nhé em/anh!.....? Sẽ không còn là những lời có cánh đâu! Khi ấy, người ta hay dành cho nhau những gì chân thành và mộc mạc nhất.

Tôi cũng đã từng viết những bức thư tình, dĩ nhiên rồi! Tôi đã qua tuổi hai mươi. Nghĩa là thời vụng dại và mơ mộng nhất đã nằm lại sau lưng. Dĩ nhiên, trong ấy có cả những bức thư tình.

Tôi tập viết thư tình từ ngày còn rất bé. Bức thư tình đầu tiên tôi viết dành cho má, vào dịp 20.11 năm tôi học lớp 5. Tôi không còn nhớ nội dung của bức thư ấy nữa, chỉ nhớ cảm giác tối má ôm tôi ngủ rất chặt và ấm. Độ ấy quê tôi đang vào đông mà. Bây giờ, có lẽ, má vẫn cất giữ bức thư ấy, ở đâu đó trong số kỉ vật của má, cũng như những món quà tôi tặng má qua năm tháng đã rỉ sét, sờn màu, gãy hỏng.

Bức thư tình tôi ngượng ngùng để vào ngăn bàn của cậu bạn đầu tiên tôi mến, hình như cũng vào năm tôi học lớp 5. Tôi vẫn còn nhớ rõ, cậu ấy không thẹn thùng đọc rồi rủ tôi đi ăn kem như tôi mong đợi, cũng không mang ra khoe mẽ với đám con trai. Cậu ấy - với một cử chỉ rất đàn ông, đã nhìn thẳng vào tôi, rồi đi xuống góc lớp, xé bức thư ấy vất vào sọt rác. Tôi, cũng với sự quân tử và ngang ngạnh tương đương, không tỏ ra thù ghét, tránh mặt hay khóc lóc, tôi vẫn đối xử với cậu ấy như trước nay vẫn vậy, vẫn thích nghe cậu ấy đàn piano, vẫn chơi đá banh với cậu ấy,...mãi đến khi chúng tôi lên cấp 2 và không còn học cùng lớp nữa. À! Một điều dĩ nhiên khác, tối đó về nhà, tôi đã khóc nức nở chỉ vì cây viết máy lưỡi tre của tôi mất. Anh Hai tôi mang cả cây bút máy có khắc hình chim phượng mà anh rất quý ra dỗ tôi, nhưng tôi vẫn không nín khóc. Chỉ mình tôi biết khi ấy, tôi đã khóc rất lâu vì điều gì.

Và thế, mãi đến năm 12, gặp anh, tôi mới viết thư tình trở lại, cho một tình yêu thật sự. Tôi viết rất nhiều, lúc bắt đầu hay kết thúc, hạnh phúc hay đau khổ. Anh cũng dành cho tôi ngần ấy thư tình. Cảm giác thanh tao, khấp khởi hạnh phúc ngày ấy, tôi phải cám ơn anh đã mang về cho tôi suốt hơn một năm, để sau đó, tôi biết nhìn nhận đúng nghĩa hơn về nhiều giá trị của cuộc đời này, thôi ngây thơ cả trong mộng mơ hay đau đớn. Dù sau đó, tôi phải trả giá bằng rất nhiều đau khổ, thì cũng xin khắc ghi những ngày tháng ấy vào tận đáy lòng!

Bây giờ, anh đã có người con gái khác để hằng đêm ngồi viết thư tình. Còn tôi, đã rất lâu qua rồi, tôi vẫn ngồi đây viết thư tình cho chính mình. Mỗi cuối tuần vẫn mặc váy cho mình ngắm. Mỗi dịp về quê, vẫn đến cafe một mình. Biết sao được, cuộc đời mỗi người có mỗi khúc quanh riêng. Tôi vẫn đang ở trên một con đường mòn...

"Love means never having to say you're sorry" (Love story)


Lỗ Tấn từng viết: "Kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi" (Thuốc). Tôi ghi nhớ lời ấy rất lâu. Và mỗi lần vấp đau và biết mình lạc đường, tôi luôn nhắc nhớ mình về câu nói ấy. Để rồi lò dò đứng dậy, cực đoan trong cô độc để vững niềm tin mà sống. Người khác, thời điểm nào đó không đủ yêu thương để thấu hiểu trái tim tan nát của tôi, có thể sẽ căm ghét và vất tôi ngay ra khỏi cuộc đời họ (cả anh cũng vậy). Thì, cũng không sao cả! Tôi tin rằng, mình, sẽ bằng đôi chân này, tạo nên một con đường đi trở lại vào trái tim người ấy.

Ngày chia tay, anh bảo với tôi rằng: "Anh không tin vào câu người ta nói, gương vỡ sẽ lại lành!". Phải! Tôi cũng không tin. Ai có thể nhặt lại hết từng vụn vỡ thuỷ tinh? Người ta cũng chỉ có một cuộc đời để sống, một trái tim yêu, một cái đầu để suy nghĩ. Không thể bảo nó xoá đi hết những tổn thương đã qua và lành lại vẹn nguyên như cũ. Một thời, câu nói ấy trở thành thứ niềm tin mà tôi nắm lấy để gượng dậy. Một thời điểm khác, tôi dùng cách ấy đối xử với một người khác không có lỗi gì trong đời tôi. Giờ thì, tôi đã nghĩ khác. Không gì ngăn cản được tình yêu, cũng như đôi chân này cả. Bởi chúng ta có đôi chân để chinh phục được mọi con đường! Hãy biết biến những muộn màng trở thành con đường quay trở lại, biến chúng trở thành lời cám ơn vào một ngày không xa ngoái đầu lại, chứ không phải là hối tiếc! 

"Love means never having to say you're sorry".

Lần gần đây nhất, tôi viết thư tình cho tháng Sáu của tôi. Tháng Sáu của tôi giờ này không biết đang ở đâu trên đất nước này, có đang trải qua những ngày tháng có ý nghĩa không? Như những ngày vất vả mà đầy ý nghĩa tôi đang sống đây! Giờ là tháng 4 rồi, anh ạ! Cuộc sống vẫn đang trôi. Và mùa mưa đang đến. Mùa mưa Sài Gòn năm nay, em không được về quê. Không biết anh có quay lại tìm em không. Có thể khi anh quay lại, em đã không còn đứng đó đợi anh nữa, và đã bước chân sang một con đường mới. Cũng có thể anh không bao giờ quay lại tìm em. Vào một ngày nào đó, một tháng Sáu nào đó khác sau này, em sẽ vẫn nhớ đến anh như một cơn mưa dịu dàng nhất!

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Nếu biết xa nhau



Nếu ngày xưa tôi biết phải xa anh vào một ngày mùa hạ như thế, vào mùa dông, tôi sẽ bớt lạnh lùng với cuộc đời hơn.


Ngày tháng qua đi, hạnh phúc đến, niềm đau cũng đến. Cuộc sống cứ trôi, chỉ có kỉ ức nằm lại, không ai muốn nhìn về nó. Những ai hay nuối tiếc quá khứ, nguời ta hay gọi là những kẻ hoài niệm chậm chạp của cuộc đời.


Thật tội nghiệp cho kí ức!


Những đêm buồn vắng lặng này,, tôi hay tắt đèn từ rất sớm, nằm nghe đài hoặc nghe nhạc từ điện thoại. Tiếng nhạc như vẳng đến từ xa rất xa. Và tôi chỉ muốn nhớ về những gì đã qua.


Xin lỗi hôm nay, xin lỗi những ai yêu thương tôi và những ai tôi thương yêu ngày hôm nay. Vì những lời này dành cho quá khứ!


Qúa khứ hiện ra trong tôi không đong đầy hạnh phúc. Tôi là một người hay nhanh lãng quên hạnh phúc, nhưng ghi nhớ rất lâu mất mát và đắng cay. ví như vị ngọt của nụ hôn ngày ấy, tôi đã rất nhanh quên. Còn nỗi đau chia cắt, bao tháng ngày rồi, tôi vẫn chưa thể để nó ra đi.


Tôi vẫn còn yêu mùa đông sau khi không còn anh nữa. Tôi vẫn thích mua quần áo mùa đông hơn mùa hạ. Tôi vẫn thích mua sắm đồ đạc tối màu hơn sặc sỡ. Giọng nói và đôi mắt tôi vẫn buồn như bao ngày. Tất cả, đâu phải vì anh!



Những người yêu thương tôi hay phải sẻ chia cái tạng người buồn thê thiết của tôi, phải gánh vác giúp tôi nỗi buồn sâu kín trong lòng mà nhiều khi, tôi cũng không ngờ rằng mình buồn nhiều như vậy. Có người chịu đựng được, nhưng có người thì không, dẫu yêu thương to lớn ra sao. Dẫu sao cũng thật tội nghiệp họ. Cuộc đời mỗi người đã bao nỗi buồn. Cớ gì phải gánh vác thay người khác?


Anh cũng vậy. Suy cho cùng, cũng không thể gánh thấu nỗi buồn của tôi thôi.


Nếu biết phải xa nhau vào một ngày mùa hạ như thế, mùa đông, tôi sẽ đan cho anh khăn choàng và áo ấm. Anh không có một chiếc áo ấm nào cả. Đến bây giờ cũng vậy, vẫn phong phanh suốt hai mùa đông qua.


Tôi sẽ cười ấm áp hơn, bớt lạnh lùng hơn trong những câu nói phũ, bớt tỏ ra dại khờ hơn. bớt đợi anh chỉ bảo cả những ngọt ngào...


Dẫu sao, cũng đã không còn nhau nữa...

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Đi dưới cơn mưa


Đi dưới cơn mưa, ta mới biết nỗi buồn nằm sâu thẳm nơi đáy tim ta là gì.

Vừa lúc tan học chiều nay thì trời đổ mưa to. Mưa đầu mùa SG rất dữ dội và đầy mùi nắng. Đi dưới cơn mưa, tôi lại nhớ đến tháng 6 được ngồi sau lưng anh. Lưng anh cao, vai vừa cao đến cằm tôi. Ngồi sau tôi ngêu ngao hát suốt cơn mưa. Hình như, đó là lần duy nhất tôi được hát trong một cơn mưa đẹp đến thế. Lúc ấy, SG đã chìm sâu vào mùa mưa. Cơn mưa đã có thể khiến con người thấy lạnh. Tháng 6 lại sắp về nữa rồi.

Lại một mùa mưa sắp đến. Và tôi vẫn sống quạnh quẽ thế này đây.

Chạy xuyên qua cơn mưa mà chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng ngắn tay, mưa giội vào người tôi đau buốt. Tôi chợt nhận ra rằng không hẳn những thân thuộc khiến ta nhung nhớ nhiều hơn những ấn tượng đậm sâu. Và tôi nhận ra, hoá ra lòng mình còn đau nhiều thế. Hoá ra lòng mình còn rất nhiều nỗi đau mà rất nhiều lúc, tôi ngờ rằng mình đã quên, tất cả.


Trong tiềm thức tôi, tôi rất sợ tháng 6. Chưa từng có một tháng 6 nào tôi từng đi qua để lại niềm nhớ mà nhiều tháng ngày sau, tôi muốn nghĩ về. Và tháng 6 vừa qua đây cũng nằm trong chuỗi tháng 6 ấy. Một tháng 6 tôi chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi tiềm thức mình. Nhưng sao cứ nhớ mãi...

Tôi đang sống trong những ngày tháng lặng lẽ và thiếu vắng đáng buồn của tuổi trẻ. Tôi không giống những cô gái khác, ngủ dậy là vớ ngay lấy cái gương. Tôi không thích soi gương trong phòng kín. Tôi chỉ thích ngắm mình qua gương ở nơi công cộng nào đó, trong dáng điệu tất tả hay bình yên. Đó mới là tôi.

Muộn phiền, chóng vánh, vất vả, buồn vui sinh động trên nét mặt. Đó mới là tôi. Kể cả nỗi buồn cũng là biểu hiện của sự sống. Không phải một tôi với những cử động chậm chạp trong một căn phòng kín.

Thực ra, chiều nay SG không mưa. Mùa mưa SG đang đến. Nhưng không phải chiều nay. Và mùa mưa mới này, tôi chưa hề đi dưới một cơn mưa.

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Bấy nhiêu thôi!

Định sẽ không viết gì cả, nhưng, chợt nhiên, nhiều cảm xúc quá!

Chợt nhiên sáng nay, em yếu đuối quá. Bỗng nhiên nghĩ, đời mình chỉ còn bấy nhiêu thôi, chỉ còn hai người để tìm về, một Hà Nội, một Sài Gòn. Đời cũng có lúc cô quạnh đến thế. Mỗi khi có ai đó đi ra khỏi đời em, nếu lí trí cho em thấy người ấy không tốt cho cuộc đời mình, hoặc người ấy sẽ không thể gắn bó lâu dài được với mình, em hay tự an ủi lòng mình rằng: "Không sao đâu! Rồi sẽ có một người khác! Rồi mình sẽ tìm ra thế giới của mình, ở đâu đây thôi!". Và rồi em để người ấy đi, một cách dễ dàng đầy ích kỉ và tự tôn.

Để đôi lúc thế này, thấy đời mình chỉ còn có bấy nhiêu thôi!


1. K.

Em ghét nụ cười của anh. Nụ cười ngạo mạn khiến em không tài nào nén nổi sự tự ái của mình xuống. Và cũng không tài nào quên nổi. Ở đâu đó trong con người anh, em chưa nhìn thấy một sự tôn trọng em đúng mức. Cũng có lẽ vì em kiêu kì quá, và anh cũng là một người giàu lòng tự trọng.

Để những lúc buồn thế này đây, những lúc tháng Sáu đến gần thế này đây, những lúc thi thoảng, cơn mưa đầu mùa hay quấy nhiễu giấc ngủ em, em thấy đời mình cô quạnh quá! Đôi lúc trong đời, những việc đơn giản kiểu như ly cafe thứ 7 không biết san sẻ cùng ai, khay kimpap làm ra chẳng biết khoe ai cả, những bản nhạc buồn, sự dừng lại trong học tập, những khó khăn trào nước mắt,... chẳng biết sẻ chia cùng ai và tìm được ai hiểu nổi lời mình nói.

Giống như sự tổn thương nhẹ nhàng má gây ra cho em. Má bảo em sống phức tạp quá. Bởi thế nên đời cứ mãi quạnh quẽ và nhiều sứt mẻ đi qua. Cũng phải! Quan hệ giữa người với người đâu phải cứ cố gắng đơn giản hóa thì rằng nó sẽ đơn giản đi. Và người ta, mấy ai có thể hiểu được mình để không trách cứ. Có ai muốn đời mình thành ra vậy đâu.

Những tổn thương đột ngột hay làm ta rơi nước mắt, nhưng sự tổn thương nhẹ nhàng mà sâu sắc mới khiến ta ghi nhớ dài lâu.

Như nỗi buồn hằn lên gương mặt anh khiến em không thể nào quên.


2. B.

Tự dưng gần đây em nghĩ, em đã từng bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng B dành cho em chưa nhỉ!? Em không rõ nữa. Anh với em như một sự thường tình quen thuộc, đến nỗi quên mất rằng với bao người khác, chúng ta là gì đó thật đặc biệt với họ. Ngày nào đó, nếu B có người yêu, chắc em sẽ buồn lắm. Vì hằng đêm không còn ai nói chuyện với em, và mỗi ngày, không còn một cái tên thật đặc biệt hiện lên  đều đặn trên list tin nhắn điện thoại của em. Và em biết, nếu em có người yêu, B cũng sẽ buồn như vậy :)

Cứ vậy nhé, B! Có B, cuộc sống của em giản dị và ấm áp lắm! Cám ơn B thật nhiều vì sự ấm áp này!

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

"Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."


Những ngày này, tôi bị hội chứng của sự tan vỡ. Kể từ sau khi rơi nước mắt bởi tập 4 và 5 của "Mặt trăng ôm mặt trời. Tôi bắt đầu tìm đến những bài nhạc chỉ cần vang lên có thể khiến trái tim ta tan vỡ ngay, những bài thơ có thể vang thành giai điệu da diết trong lòng ngay cả khi đọc lần đầu tiên, những cuốn sách bất hủ với những câu nói bất hủ mà mỗi chúng ta nhìn thấy mình trong ấy, ở bất cứ thời điểm nào của cuộc đời.


Và bắt đầu nhiều tiếng đồng hồ một mình trong không gian kín với nước mắt.


Xã hội ngày càng đi đến điểm cùng của nó. Những giá trị tốt đẹp chỉ còn trong dĩ vãng và niềm tiếc nuối của mỗi chúng ta. Khi mà mỗi bộ phim ra đời đều gắn mác bom-tấn hoặc không-bom-tấn để thu hút sự chú ý của người xem. Mỗi tập phim phát sóng xong, ratting trở thành sự quan tâm cấp bách nhất của nhà sản xuất. Âm nhạc cũng vậy. Sân chơi cho âm nhạc chính thống và sống mãi với thời gian ngày càng ít. Độc giả chỉ còn quan tâm xem trên sân khấu, cô ca sĩ này mặc váy ngắn đến đâu, chân có dài không, ngực có bốc không, có lộ hàng không, sau khi lộ hàng thì ai lên tiếng và ai phạt. Sự kiện cô ca sĩ nào đó bị lộ hàng, xin lỗi và đợi bị phạt kéo dài cả chục bài báo hoặc nhiều hơn thế nữa và trải trên tất cả các trang mạng. Còn sự kiện gì đó của âm nhạc chính thống nói riêng và nghệ thuật nói chung chỉ vỏn vẹn 1 cái tin thông báo ngày giờ, địa điểm và cái tin thông báo thành công tốt đẹp với giải thưởng thuộc về ai đó hay bài hát gì đó.


Gần đây nhất, sự kiện bé Quỳnh Anh bị búa rìu dư luận vùi dập. Đành rằng giọng hát của bé không tốt. Nhưng có bao người khác tham gia VNs got tallent có giọng hát không tốt, tại sao lại là bé? Lỗi phải gì cũng ở người lớn. Cả những lời nói của anh trai, ba và mẹ cũng là người lớn. Sự phản pháo của ban tổ chức chương trình chẳng phải cũng là của người lớn hay sao? Một đứa bé mới 15 tuổi, em biết phải làm gì khi mọi chuyện diễn ra như thế!? Suốt quãng đời còn lại sau này, em có còn dám bước lên sân khấu nào nữa hay không?


Tôi nhớ đến lần cuối cùng trong đời mình đầu tư cho một bài nói trước đám đông và dũng cảm đứng lên trước đám đông nói lên những gì mình nghĩ. Ấy là năm lớp 11. Khi ấy, tôi 17 tuổi, để bênh vực cho một ai đó tôi đã từng tin trong quá khứ. Sau đó, không có chuyện gì quá lớn xảy ra. Giải thưởng chung cuộc không thuộc về tôi hay người cùng thi với tôi. Nó biến thành món quà trao đều cho cả hai. Vì, kết quả ban đầu, giải nhất được dự định sẽ trao cho tôi. Nhưng sau bài nói của tôi, tất cả đã tan vỡ. Không một tiếng vỗ tay, không một lời chê bai từ khán giả. Bài nói của tôi kết thúc trong sự xôn xao, nhìn nhau của tất cả. Và tôi, đó là lần cuối cùng tôi ngẩng cao đầu bước lên và xuống một sân khấu. Và thầy cô giáo tôi, không một lời khuyên răn, chỉ có nụ cười trao cho tôi. Nụ cười với nhiều cung bậc mà đã 4 năm trôi qua, tuổi của tôi đã dày lên theo sự đen đúa của làn da và sự câm lặng của suy nghĩ, tôi vẫn không thể nào phân tích thấu nổi nụ cười ấy.


Và về người ấy - người mà tôi đã từng tin, nghĩa là bây giờ không còn tin nữa. Cũng là một sự đổ vỡ lớn lao trong đời tôi, mà có lẽ suốt đời này tôi sẽ không quên.


Sẽ không quên!




Em trai tôi bước vào ngưỡng tuổi 16. Còn bé dại đến nỗi còn cho rằng lời răn dạy của ba mẹ là dạy đời. Em tôi chưa thể hiểu rằng nếu ba mẹ không là người dạy mình, thì còn ai có đủ tư cách dạy nữa? Và nếu em không thấm thía những bài học bây giờ ba mẹ dạy, thì chỉ vài giây phút sắp tới trong đời thôi, khi em vấp ngã vì bồng bột, sự trả giá ấy đắt lắm em ạ! Đắt hơn gấp vạn lần một cái tát hay vài câu mắng của ba mẹ. Bởi vì, không ai trên đời này sẵn sàng dạy dỗ em những bài học vô giá như ba mẹ. Em đi học mỗi ngày ở trường, cũng phải trả bao nhiêu chi phí. Và sau này, càng lớn, chi phí cho mỗi điều em học được sẽ ngày càng đắt theo tuổi đời và những nơi em sẽ đến.


Em tôi 16, bé dại như thế. Và tôi ngày 17, cũng ngây thơ đến vậy. Thì hỏi Quỳnh Anh 15, được cưng như trứng từ bé, em sẽ đối diện thế nào với bài học đầu đời này?!


Xã hội này, trong đôi mắt non nớt và chật hẹp của tôi, ngày càng ít những giảng đường mà người ta có thể hét lên trong tình yêu và niềm nhiệt huyết với nó. Đã lâu, từ ngày biết lớn, tôi không còn đủ ham thích để dang tay hét lên với bất cứ điều mới mẻ gì. Những gì tôi học được, phải trả giá bằng nước mắt, đau khổ và sự co cụm, tiêu biến cái tôi theo ngày, theo tháng. 


*
*        *


Cô độc đẩy tôi vào những khúc tình của Trịnh. 


"Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."


Và sau hết những mất mát, đau lòng, thì Scartlet vẫn tự đứng lên và nói: "Suy cho cùng, thì ngày mai cũng là một ngày mới...".


Và ngày sau, sỏi đá và chiếc mùi xoa của tôi sẽ về với tôi.