Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Bấy nhiêu thôi!

Định sẽ không viết gì cả, nhưng, chợt nhiên, nhiều cảm xúc quá!

Chợt nhiên sáng nay, em yếu đuối quá. Bỗng nhiên nghĩ, đời mình chỉ còn bấy nhiêu thôi, chỉ còn hai người để tìm về, một Hà Nội, một Sài Gòn. Đời cũng có lúc cô quạnh đến thế. Mỗi khi có ai đó đi ra khỏi đời em, nếu lí trí cho em thấy người ấy không tốt cho cuộc đời mình, hoặc người ấy sẽ không thể gắn bó lâu dài được với mình, em hay tự an ủi lòng mình rằng: "Không sao đâu! Rồi sẽ có một người khác! Rồi mình sẽ tìm ra thế giới của mình, ở đâu đây thôi!". Và rồi em để người ấy đi, một cách dễ dàng đầy ích kỉ và tự tôn.

Để đôi lúc thế này, thấy đời mình chỉ còn có bấy nhiêu thôi!


1. K.

Em ghét nụ cười của anh. Nụ cười ngạo mạn khiến em không tài nào nén nổi sự tự ái của mình xuống. Và cũng không tài nào quên nổi. Ở đâu đó trong con người anh, em chưa nhìn thấy một sự tôn trọng em đúng mức. Cũng có lẽ vì em kiêu kì quá, và anh cũng là một người giàu lòng tự trọng.

Để những lúc buồn thế này đây, những lúc tháng Sáu đến gần thế này đây, những lúc thi thoảng, cơn mưa đầu mùa hay quấy nhiễu giấc ngủ em, em thấy đời mình cô quạnh quá! Đôi lúc trong đời, những việc đơn giản kiểu như ly cafe thứ 7 không biết san sẻ cùng ai, khay kimpap làm ra chẳng biết khoe ai cả, những bản nhạc buồn, sự dừng lại trong học tập, những khó khăn trào nước mắt,... chẳng biết sẻ chia cùng ai và tìm được ai hiểu nổi lời mình nói.

Giống như sự tổn thương nhẹ nhàng má gây ra cho em. Má bảo em sống phức tạp quá. Bởi thế nên đời cứ mãi quạnh quẽ và nhiều sứt mẻ đi qua. Cũng phải! Quan hệ giữa người với người đâu phải cứ cố gắng đơn giản hóa thì rằng nó sẽ đơn giản đi. Và người ta, mấy ai có thể hiểu được mình để không trách cứ. Có ai muốn đời mình thành ra vậy đâu.

Những tổn thương đột ngột hay làm ta rơi nước mắt, nhưng sự tổn thương nhẹ nhàng mà sâu sắc mới khiến ta ghi nhớ dài lâu.

Như nỗi buồn hằn lên gương mặt anh khiến em không thể nào quên.


2. B.

Tự dưng gần đây em nghĩ, em đã từng bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng B dành cho em chưa nhỉ!? Em không rõ nữa. Anh với em như một sự thường tình quen thuộc, đến nỗi quên mất rằng với bao người khác, chúng ta là gì đó thật đặc biệt với họ. Ngày nào đó, nếu B có người yêu, chắc em sẽ buồn lắm. Vì hằng đêm không còn ai nói chuyện với em, và mỗi ngày, không còn một cái tên thật đặc biệt hiện lên  đều đặn trên list tin nhắn điện thoại của em. Và em biết, nếu em có người yêu, B cũng sẽ buồn như vậy :)

Cứ vậy nhé, B! Có B, cuộc sống của em giản dị và ấm áp lắm! Cám ơn B thật nhiều vì sự ấm áp này!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!