Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm...

Những khi không còn ai để nói chuyện, tôi quay về đối thoại với chính mình. Thường những khi như vậy, trong tôi đã rối bời lắm rồi, trong tôi đã không còn có thể diễn đạt thành lời để người khác hiểu được nữa.

Những đêm gần đây, tôi rơi vào trạng thái ấy. Khi một cái nick còn sáng, tôi rối bời không biết sẽ nói gì với người ấy. Nhưng khi nó tắt phụt đi rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ, người ấy đi đâu, gặp ai, đang làm gì, đang cười phải không, đang nói gì vui lắm đúng không, đang chạy xe trên đường và cô đơn lắm. Phải không?

Phải không?


Phải không?

Cả khi những lời nói đau lòng bắt đầu cắn nát trái tim tôi...


"Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm..."

Đó là điều tôi học được sau những tháng ngày vất vả vừa qua. Mỗi khi bắt đầu ngày mới với một núi công việc làm guồng đôi chân tôi và cái đầu bé nhỏ, tôi đều khóc. Một mình thôi. Sau khi khóc, tôi suy nghĩ về những việc phải làm hôm nay và sắp xếp nó thật ngăn nắp, để dù không đủ thời gian, tôi vẫn biết sau việc mình đang làm, mình phải làm gì tiếp theo. Những lúc đói rã rời tay chân và nhức nhối tận xương cốt, tôi không than vãn hay khóc lóc, tôi nhờ bạn bè tôi mua dùm thứ gì đó có thể ăn được, hoặc chạy đi ăn, rồi làm tiếp. Những khi chóng mặt muốn xỉu giữa đường, tôi không buông xuôi tay lái, mà cố về đến nhà. Giờ tôi mới biết, cái đói là thứ khủng khiếp nhất trên đời, chứ không phải những mất mát vô hình lớn lao khiến người ta tự sát. Những khi quá nhiều việc dồn dập đến, tôi không gào lên "Không kịp nữa rồi!", mà luôn nghĩ "Bắt đầu từ đâu nhỉ!?". Bằng cách đó, tôi đã đi qua được những ngày mệt mỏi nhất!

Vậy mà, chạm một niềm riêng mới, tôi vẫn chưa biết mình phải làm gì, nên làm gì, cần làm gì đây. Tôi phải làm gì đây khi cả dũng khí để nhặt kiếm lên, tôi cũng hoàn toàn không có?

1 nhận xét:

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!