Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Phản biện

Dạo này sau khi chơi với các bạn văn, và đang có 1 cuộc chiến dài và cần sự can trường của mình, mình học được 1 động từ mới có tên "phản biện".

Đúng vậy, mình viết cái entry này lúc trời gần sáng, để cho vài người biết: Cuộc sống của mình đa chiều và vô cùng thú vị.

Mình k khoe những người bạn, bởi k cần phải khoe, mình hấp thụ những tinh hoa và ấm áp hết vào lòng. Và bởi, nhiều người bạn quanh mình là người của đại chúng (theo nghĩa nào đó và cả nghĩa đen nhất), nên mình k thể viết vớ vẩn lên blog được. Sợ đời tư của người đó rối loạn.

Vẫn có người ngồi nhìn mình gấp hạc giấy hàng giờ đồng hồ ở góc trà sữa mỗi lúc mình thấy cuộc đời này rối ren quá. Và lắng nghe mình nói những chuyện cực vớ vẩn. Người í đội mưa chạy lên tặng cho mình cuốn "Nghìn lẻ một đêm". Khi mình giận thật giận, người í k dám nói gì, mình thấy tội.

Vẫn có người đi cafe nghe nhạc với mình mỗi tối rảnh. Violin và Piano thật đài cát và dịu dàng. Những cô ca sĩ thật trắng và giọng thật vang.

Vẫn có những đứa bạn thật thân, mà mình đôi lúc thật mỏi mệt và gọi đt tám hàng giờ.

Vẫn có những tình bạn email cho mình, những tình bạn "zụ" mình đi du hí khắp đất nước (hè nì mình sẽ đi tàn sát lần lượt).

Mình vẫn đi những nơi mình thật thích. Ăn những cái bánh kem kỉ niệm với người í (k phải người í đã viết ở trên), và những cái bánh kem ăn 1 mình để nhớ về người í sau khi trở lại với SG. Vẫn mua những cái váy mới. Váy màu hồng tinh khôi. Váy màu vàng dịu dàng như mùa thu. Váy màu trắng mong manh... Những cái váy mình tự mua, không cần ai mua cho mình.

Những thứ hạnh phúc, vì vài nguyên nhân nào đó, mình k thể hét lên được.

Những người mình muốn phản biện ạ! Không phải vô cớ, mà tôi vẫn luôn giữ được nụ cười. Không phải giọt nước mắt nào rơi xuống cũng chỉ toàn đen đúa niềm đau. Đó là sự trưởng thành và khi nhận ra đâu là giá trị thực.

Những người mình muốn phản biện ạ! Cám ơn vẫn luôn theo dõi cái blog này ^^. Khi 1 sợi dây là tôi luôn cố cắt dây để ra đi, mà vẫn có người cố níu đầu dây lại (vì lí do gì đó), tôi xin cám ơn!

Những lời than vãn, những niềm đau, luôn có 2 mặt của nó. Hạnh phúc cũng vậy. Cám ơn ai đó thật nhiều ha! Tôi đang sống cuộc đời của riêng tôi, chỉ nhìn vào những người tôi yêu và cố gắng. Chúc mừng ai đó cũng bik nhìn vào sự ganh ghét để vươn lên. Nhưng mà, tôi k có thói quen đó, cũng k có hứng thú với trò chơi này nữa, từ rất lâu rồi, ai đó ạ!

Chào!

Hi vọng không lần nào tôi phải viết những dòng thế này lên blog mình nữa. Blog này, dành cho những thứ cảm xúc không cầm giữ lại được nữa. Không phải dành cho những thứ dở hơi!

À, chị Thiên Ngân ạ! Khi đọc được những lời này, xin đừng cú đầu em mắng ngốc nữa nhé! Những lời này, k còn như cái entry yếu đuối khóc lóc em đã xóa đi ấy.

Chị tự hào k??

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!