Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Má ơi!

Những ngày này, có nhiều điều chết dần trong con.

Con đang phải đối mặt với những phiền nhiễu từ giới văn nghệ. Con đã thu mình hết sức rồi, đến nỗi k dám căng mình ra, đến nỗi quên mất mình là ai. Thế mà vẫn có những rắc rối ập đến. Và lần đầu tiên, con cảm giác thật rõ rệt rằng, con quá yếu ớt. Con k đủ sức tự vệ. Con bị người ta giằng xéo.

Mỗi ngày đang qua trong đời con, sáng vừa mở mắt ra, con thấy ban ngày sáng quá, con không mở mắt nổi, con không đối mặt nổi. Những cuộc điện thoại, những câu chuyện, những lời mời... cứ trôi qua con. Mỗi khi đêm về, gió se qua da thịt con. Con thấy thương mình đứt ruột. Mỗi đêm về đến nhà, con chỉ muốn quăng tất cả đi và chết ngay lập tức, cho quên nỗi mệt mỏi đang kéo mình xuống vực. Mỗi đêm, rời phố và những xa hoa trở về, con thấy có cái gì to lớn lắm đang chết dần trong con. Đôi tai con k thể nghe được gì ngoài tiếng xe cộ ầm ĩ, tiếng nhạc the thé yếu ớt giữa âm thanh ồn ã của quán, những câu tán gẫu chảy dài qua đời con, những tiếng chửi tục tĩu văn giới dành cho nhau... Đôi mắt con k còn nhìn được điều gì sáng trong. Miệng con k ăn được thứ gì mà con thấy thật ngon nữa. Đôi chân con đi đến đâu cũng thấy chán chường và mỏi mệt.

Con đang rơi dần phải k má?

Con muốn uống 1 lần thật say, khóc 1 trận đến chết đi sống lại. Dù chẳng vì cái gì rõ rệt.

Chỉ là có gì đó đang chết trong con.

Như con đang thấy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!