Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Khi người ta lớn





Khi lớn lên, có những khoảng thời gian trôi qua cuộc đời mà chúng ta không ý thức được.

Có những thời điểm trong cuộc đời, mình hoàn toàn không ý thức được sự thoi đưa của thời gian, và vòng xoáy của lòng người.

Có đôi lúc trong cuộc đời, vì sự yếu đuối và không ổn thỏa cuộc sống của bản thân, mà mình đánh rơi đi quá nhiều giá trị đẹp đẽ xưa cũ.

Có những người xưa cũ mình quên bẵng đi - hoàn toàn không còn có cảm giác gì đến sự tồn tại của người ấy trong cuộc đời. Khi mình quay đầu trở lại, tất cả đã tan biến. 

Đôi lúc, thảng hoặc trong mình sự hối hận. Như những điều Ninh từng nhiều lần cố dằn vặt mình. Những thảng thốt của Đạo. Những vụn vỡ trong Lanh. Đã từng có lúc mình không còn nhớ con ma bằng bông mình làm và những lá thư mình từng viết cho Ninh. Từng có lúc mình quên bẵng đi lời hứa 6 năm trước của Lanh. Mình đã không còn nhớ gì về những tháng ngày vụng dại và trắng trong ấy. Mình đã quên mất những người mình phải nắm bàn tay đi cùng. Mình đã để mặc lại những người ấy vùng vẫy giữa hoang mang và những vết thương.

Mình thật xấu xa.

Mình đã lớn lên. Sự trưởng thành buộc người ta đánh rơi và trả giá. Hay thật ra chẳng ai bắt mình phải đánh rơi và trả giá cả? Chỉ tại sự yếu đuối và dở ẹc của mình.

Thi thoảng, mình lại đọc "Hạ đỏ" hay "Mắt biếc". Nhưng mình nhận ra cảm xúc của mình không còn như nhiều năm trước mình đọc lần đầu. Mình đã không còn là mình xưa cũ nữa.

Đã từng có những tháng ngày, trong mình chỉ có mình anh. Chỉ mình anh ngự trị. Ngự trị đến hoàn toàn. Mình không còn nhớ gì về thế giới quanh mình. Mình hoàn toàn quên hẳn.

Đã từng có những đêm, mình và Chìn ngồi thật lâu bên nhau, ngồi hoàng giờ bên nhau, để kể về những giấc mơ đã vụn vỡ của nhau. Mình lắng nghe Chìn khóc hoang mang. Chìn nghe nước mắt mình rơi tức tưởi.

Nhưng giờ tất cả đã thật sự rất xa.
Xa ngái...

Anh Thọ bảo, phải đi qua những tháng ngày tối đen như mực như vậy, mình mới có thể lớn lên.

Vậy thì lớn lên có nghĩa là phải nhuộm đen đôi mắt mình sao? Phải nhuộm đen trái tim mình. Nhuộm đen cả kí ức. Nhuộm đen hết...

Mình thật là dở. Chỉ play một bản nhạc buồn thôi, chỉ viết một essay buồn thôi, mà đã muốn khóc.

Mình thật là dở.

Dạo này, mình mua sắm quần áo vô tội vạ, và cũng vất quần áo vô tội vạ. Khi xếp hết mớ quần áo mình muốn vất, nó đầy một vali. Vất hết quần áo cũ, mình khoác lên người những thứ quần áo lạ lùng. Mình muốn đổi thay thật nhanh. 

Trong "Iris", sau khi đã thật sự tin Huyn Jun chết, Seung Hee cắt tóc và trở lại. Nhưng giữa lúc nhắc đi nhắc lại thật dõng dạc rằng mình đã trở lại, Seung Hee vẫn khóc. Có gì khác nhau không nhỉ? Lòng mình đã lạnh ngắt, nhưng đôi lúc thật thương mình đứt ruột, thật buồn tuôn nước mắt, thật đơn côi, thật ghê tởm cuộc đời hiện tại.

Sống thật khó. Thật cô đơn. Thật rã rời. Thật chán nản...
26.06.11

1 nhận xét:

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!