Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Hạnh phúc của mình!???

Hôm nay YL. bảo mình rằng hãy tĩnh lại đi, nếu k có 1 vị thế vững chắc, sẽ rất dễ bị cuốn theo những thị phi.
Mình lại nghĩ nhiều hơn về cuộc sống của mình, chứ k chỉ scandal Hội vừa qua.

Ừ! Hạnh phúc của mình là gì nhỉ!? 
Hạnh phúc của YL. là kiếm thật nhiều tiền, đi du lịch và có 1 người yêu.
Còn mình?!

Mỗi cuối tuần, hạnh phúc của mình là đi xem phim với gã nào đó mình chẳng thích tẹo nào cả?
Mỗi buổi tối, mình nhận điện thoại và cười cười nói nói với những gã mình k chút cảm tình. Những gã chỉ thinh thích mình vì mình đẹp, mà leo lẻo miệng bảo yêu?
Mỗi ngày trôi qua, mình càng ngày càng k hấp thu được bất cứ quyển sách nào cả?
Mỗi giây phút trôi qua, mình ngày càng mơ hồ về chính mình?

Hay là thật ra mình nhầm lẫn và ảo tưởng về vị thế của mình?

Nghĩa là mình nên yên ổn đi, nên yêu gã nào đó đang yêu mình, đừng đi tìm kiếm 1 tình yêu k có thật mà mình có thể yêu người đó đến vô cùng.
Nghĩa là mình nên dừng lại đi. Nên chăm chỉ đi dạy thêm, chăm chỉ học hành và mai mốt về làm cô giáo. Chăm chỉ làm thơ và ráng kiếm 200k/1 bài thơ/mỗi báo đi. Đừng ham hố tập tành viết truyện và ao ước in sách.
Nghĩa là mình k hợp với những chuyến đi đâu. Nên ở yên trong nhà làm 1 cô công chúa hay nhõng nhẽo, da trắng, tóc đen nhánh, cười trong sáng long lanh. Nên hài lòng rằng mình là đứa con gái ngoan, dập tắt cái cá tính đôi lúc ở mình đi.
Nghĩa là mình nên biết rằng mình nên hài lòng với vị thế của mình, cần mẫn học hành để thành cô giáo, cần mẫn làm thơ để làm 1 nhà thơ nữ thường thường. Cần mẫn ngoan ngoãn và đừng nổi loạn dở hơi nữa.
Cần mẫn yêu đi, đừng ước ao và sàn lọc nhảm nhí.

Ừ! Đôi lúc thấy thật chênh vênh và đơn côi.
"Mà sống thì khó quá" (Woim Radio).
Ừ! Nhiều khi muốn bật khóc tràn mi. Mà k có ai để dựa. Chỉ biết bó gối ôm mình, tự dựa chính mình mà thương mình đứt ruột.

1 nhận xét:

  1. Có lẽ em nghĩ hạnh phúc là "HẠNH PHÚC" thì phải...
    Hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm.
    Không phải em đã mỉm cười khi nói về cánh diều mà ngày nào đó chính tay em thả vào bầu trời Tuy Hòa đó sao?
    Không phải em đã cảm thấy bình yên như thế nào khi nhìn thấy cánh đồng cỏ xanh khi đi ngang Quận 7 đó sao?
    Không phải em đã rất háo hức kể về cây đàn màu tím mà em sẽ ôm và dạo một khúc nhạc mà em tự soạn cho bản thân mình đó sao?
    Thậm chí, không phải có lần em đã hét toáng lên khi cái Webcam khó bảo của em bỗng dưng xài được đó sao?
    Đó là những niềm vui nho nhỏ,những hạnh phúc giản đơn mà em có được. Hạnh phúc không ở đâu xa xôi hết em. Em có hạnh phúc, nhưng có thể hôm nay nó không tròn đầy, còn ngày mai thế nào có ai biết được...

    "..dập tắt cái cá tính đôi lúc..","..Đừng ham hố tập tành viết truyện.."

    Có lẽ nào em sẽ hạnh phúc khi không còn là chính mình?

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!