Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Cánh diều

Trà sữa.
Em ngồi loay hoay mấy tiếng đồng hồ với cái lap.

Chợt thoáng thấy dáng ai giống anh như đúc.
Em ngẩng lên, xoẹt ngang trong đầu bao suy nghĩ ngổn ngang.

Nhưng rồi chẳng là anh!

Phải rồi! Sao có thể là anh được!
Nhưng thế thôi cũng đủ cho em buồn và ngổn ngang suốt một thời gian sắp tới.

Vậy là em đã trở lại với SG.
Ôi! Da diết nhớ thành phố bình yên của mình.
Tuy Hòa tiễn em đi bằng một ngày đầy gió, k còn nóng đến nỗi hong khô tất cả, và làm bao bức bối túa ra.

Vậy là cho đến cuối cùng, vẫn k có ai thả cho em một cánh diều.


Đôi khi em tủi thân, vì tuổi thơ mình, và những ngày buồn bã vẫn chưa qua này, em chỉ thèm khát một bóng hình thả dùm em cánh diều, rồi trao tận tay em. Để em được nhìn ngắm cánh diều bay cao. Và có thể "phóng sinh" cho con diều của mình khi mình muốn.
Nhưng mãi có thấy đâu...
Em dại khờ đến độ mỗi khi đi ngang qua những cửa tiệm bán diều, em đều liếc vào và chọn xem mình sẽ mua cái nào.

Con diều của em, em thích nó giản đơn thôi, có hình cánh diều nửa vầng trăng ngày xưa người ta hay làm, và có cái đuôi thật dài.

Con diều của em, em thích khi bay lên trời, nó trông uyển chuyển, mềm mại, phát ra tiếng sáo vi vu càng tốt.

Em thích được thả diều bên bờ biển. Khi con diều của em đã bay lên rồi, em đã nắm chặt được sợi dây, em sẽ yên tâm nằm xuống ngắm nó bay và mơ ước. Rồi khi ngắm thỏa thuê, ao ước thỏa thuê, em sẽ buông tay cho nó bay đi.


Nhìn nó bay đi ... Và em khóc!
Sao trong tưởng tượng của em, khi cánh diều bay đi, em k dựa vào anh nhỉ? Hay anh k ôm em cho em dựa vào?

Em k biết nữa.

Thật buồn, là, em k biết nữa!

Sự thiếu vắng trong em, đã trở thành căn bệnh đau lòng?!

1 nhận xét:

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!