Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Dear Quyên!

Mày ạ!

Mày là đứa bạn thân còn lại duy nhất của tao. Đôi lúc, tao thấy tình bạn của tao và mày hơi hụt hẫng ở đâu đó, và không được tràn đầy. Có sẽ do sự khác biệt về tính cách. Nhưng hơn hết, thứ gắn kết tao với mày lại, khiến tao với mày chưa xa nhau, là tình thương phải không mày?

Như hôm trước, giữa đêm, Ninh nó nhắn cho tao cái tin, sau khi trưa đó tao từ chối đi ăn kem với nó: "Lên đường may mắn nhé, bạn thân! Tao với mày tuy tính khí đối lập nhau, nhưng vẫn nói chuyện rất hợp...". Tao muốn reply lại: "Mày có biết vì sao k? Đó là bởi tình thương tao với mày dành cho nhau". Nhưng tao đã k reply lại. Bởi nhiều lý do. Mày cũng hiểu nhỉ, Quyên!


Thì thứ gắn tao với mày lại với nhau, chắc có lẽ, cũng là tình thương!

Xem xong "Dream High", chợt nhiên tao buồn lạ! Dạo này, xem những bộ phim buồn, tao k còn buồn nữa, k còn rơi nước mắt vì những nỗi buồn. Nhưng khi nhìn thấy nhân vật được hạnh phúc, nước mắt tao lại rơi tầm tã.

Tao sao vậy mày?

Tao thiếu thốn vậy sao mày?

Dạo này, tao bị ám ảnh bởi suy nghĩ, tao thật chán! Tao làm người khác chán. Tao cũng chán chính tao.

Tao muốn thay đổi.

Gần đây, tao cũng có nhiều ý nghĩ về cuộc sống của mình.

Ví dụ như:

Tao đã thêm sắc màu caro cho các nhân vật trong vài truyện ngắn gần đây của tao. Màu caro vui nhộn, nhưng cũng chất chứa bao nỗi buồn. Sau đó, tao đã mua cho mình 3, hay 4 cái áo caro. ^^ Chỉ là để thỏa mãn cái lòng tự hào điên khùng của mình chút xíu thôi.

Tao sẽ học đàn và học thổi hacmonica. Riêng học đàn, tao nghĩ mình sẽ đến 1 trường lớp nào đó để học đàng hoàng.

Tao sẽ mua một cây ghita. Tao đang nghĩ tao sẽ mua một cây ghita cổ điển, màu gỗ, hay một cây ghita cỡ trung, nữ tính, màu hồng như Pill Sook í. Bằng tiền của tao. Chắc chắn sẽ vậy.

Tao còn muốn học cái gì đó về âm nhạc. Để lâu lâu, tao có thể viết cái gì mà tao muốn. Có thể hát cái gì tao muốn. Đàn những bản nhạc tao thích. Và buồn nỗi buồn của chính tao!
Tao sẽ mua một cái váy hoa cho những truyện ngắn và thơ của tao. Như ngày hôm nay, tao vừa mua cho mình một cái váy hoa. Sẽ vất bớt mớ quần áo cũ đi.

Tao cũng thấy tình yêu thật đáng chán. Hiện giờ tao lại thấy tao chẳng cần tình yêu mày ạ! Những việc tao muốn làm, tao có thể làm một mình, hoặc với những người bạn. Dù bạn bè tao chẳng còn ai, và tất nhiên, cùng làm với người yêu, sẽ vui hơn rất nhiều, tao cũng thấy chẳng sao cả!

Ví dụ như, tao muốn có người thả diều cho tao. Nếu tao thích, sẽ có đứa bạn nào đó thả cho tao. Nhưng rồi, đó với tao chỉ giống như một ước mơ viển vông điên rồ nào đó.
Chưa có cánh diều nào bay lên trong đôi mắt tao cả.

Tao muốn có người đi xem "Cướp biển Caribê 4" với tao. Điều này, tao có thể làm với bạn bè. Nhưng tao chẳng kiếm ra đứa bạn nào tao thích đi xem phim cùng tao cả. Và đến giờ, tao vẫn chưa đi xem.

Buffer ở Kinh tế. Tao cần người đi cùng.

Và sau đó, tao đến một mình. Ai cũng hỏi, và tao cười gượng gạo.


Tao thấy mình đáng thương.

Tao chán ghét những cơn mưa. Nhất là những cơn mưa SG bẩn thỉu và kẹt đường.

Tao ghét luôn cả SG.

Đại Vũ bảo, chắc chắn SG phải có điểm đáng yêu, nhưng tại anh và em chưa tìm ra thôi.
Có lẽ tao chưa tìm ra thật, mày ạ! Nghĩa là tao không nên đổ tội cho SG. Cái lỗi nhàm chán, nó nằm ở chính tao.

Mày thấy tao có ác k? Khi tao đã k reply lời Chìn nói? Khi tao send đi cái message yh rằng tao k cần tình bạn đó, rằng nó k thật sự. Rằng tính tao vậy, quyết tâm kết thúc, là sẽ kết thúc, và kết thúc rồi, thì suốt đời k quay lại.

Tao đã luôn làm được vậy. Chưa thứ gì ngoại lệ.

Mày, có ghê tởm những lời tao nói k?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!