Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Chúng ta không phận...

“Đời có quá nhiều lý do đẩy chúng ta đi xa nhau...”
“Chấp nhận nha em! Chúng ta không phận!...”
Chúng ta không phận.
Nhiều khi thấy lời đổ lỗi ấy giả dối và không khỏa lấp được nỗi buồn.
Em đau. Đau muôn vạn lần vẫn không hết được đau.
“Mày viết về Chí Phèo hay lắm mà. Mày cũng hiểu Chí uống bao nhiêu rồi cũng đi đến cái chết. Mày cũng định chết vậy à! Mày mạnh mẽ và khao khát lớn lắm mà!”
Tao không biết nữa Hoài à! Tha lỗi cho tao.
Lúc vặt vẹo say nằm trên quốc lộ, tao ước gì có cái dáng dịu dàng của mày ngồi bên tao. Miệng thì mắng tao sa sả, năn nỉ tao về. Nhưng nước mắt cứ rơi ra với tao. Lộc nó thương mày lắm đấy. Trân trọng nhé mày!
Tao ước gì mình chết được. Chết được như Chí Phèo. Không chết được nên mới phải sống vặt sống vẹo vậy đấy mày à.
“Mày đứng dậy đi! Phải hận thằng đàn ông đã đạp hết khát vọng và tương lai của mày rơi xuống chứ. Sao lại mềm yếu nằm đó khóc thương cho cái tình yêu không ra gì như thế!?”
Mày à! Biết nói thế nào cho mày hiểu! Thương mày lắm đấy Hoài à! Mày cũng thương tao lắm phải không! Tất cả là chọn lựa của tao. Đánh rơi tất cả chỉ để nắm lấy một cái bóng. Nhưng đó là chọn lựa của tao. Oán trách ai bây giờ ngoài chính tao hả mày!?
Tha lỗi cho tao.
Tao cũng không hiểu sao tao lại yếu đuối và quỵ lụy đến thế này nữa. Tao không đứng dậy nổi Hoài à!
Tha lỗi cho tao.
Mày nghe câu chuyện của ly và nước chưa?
Ly nói: “Tôi cô quạnh quá. Tôi cần nước”. Chủ nhân tìm nước rót vào ly. Nước rất nóng. Ly tưởng như toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ. Đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát, nước chỉ còn âm ấm, ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chắc là hương vị của cuộc sống.
Nước bắt đầu nguội đi. Ly sợ hãi, sợ hãi điều gì ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là hương vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, ly tuyệt vọng nghĩ, đây chính là sự an bài của duyên phận.
Ly sợ hãi kêu lên, làm ơn đổ nước ra đi, tôi không cần nước nữa. Chủ nhân không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước lạnh lẽo đáng ghét quá chừng, ở mãi trong lòng thật khó chịu. Ly dùng sức chao mạnh, rốt cuộc nước cũng phải đổ ra. Ly chưa kịp vui mừng thì đã ngã nhào xuống đất, vỡ tan.
Trước lúc chết, ly thấy mỗi mảnh của ly đều có đọng vết nước. Lúc đó, ly mới biết ly yêu nước, ly thật sự rất yêu nước. Nước mắt ly lăn ra, hòa với nước. Ly dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng yêu nước thêm lần nữa. Nhưng đã chẳng thể nào đưa nước trở lại nguyên vẹn trong lòng ly như trước. Chủ về, thấy chiếc ly vỡ liền nhặt những mảnh vỡ lên. Một mảnh vỡ cứa vào tay bật máu.
Ly cười. Tình yêu là gì mà phải khi trải qua đớn đau, người ta mới biết trân quý. Lẽ nào phải mất hết tất cả, ko còn cách nào vãn hồi được nữa, người ta mới chịu buông xuôi!?
Vậy đấy Hoài à! Tình yêu của tao. Là cái đoạn trước đó. Nhưng chẳng có hậu được như đoạn sau.
Lại là những câu tao nghe trong Quick&Snow. Từa tựa những điều anh từng nói ngày chia tay.
“Gương vỡ rồi không bao giờ lành lại được. Vì sẽ có những mảnh rơi mất luôn vào hư không. Giờ đây khi tỉnh táo nhận ra ai đúng ai sai thì đều đã muộn. Tất cả đều đã ngoài tầm tay”.
“Thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Nhưng không phải là vết thương lòng”.
Anh còn nhớ quá nhiều đến người cũ. Giờ em chắc cũng sẽ vậy. Rồi sẽ phải xin lỗi người nào đó trên đường đời yêu em bằng cả tấm lòng, như em yêu anh.
Tao cứ phải nói và phải nhắn những cái tin nhắn thế này: “Tao không sao đâu. Rồi tao sẽ ổn ấy mà. Mày đừng lo cho tao”.
Nhưng thú thật, Hoài à, tao không chắc. Không chắc mình sẽ lại đứng dậy và sống mạnh mẽ như tao đã từng. Tao xin lỗi, Hoài à! Tao chẳng biết nói gì ngoài lời xin lỗi. Mày thứ lỗi cho tao. Mọi thứ trước mắt tao mờ mịt quá. Tao không thể cho mày và cho chính tao một lời hứa.
07-08-2010
Tường Vi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!