Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

...

Mưa to. Ầm ào. Xối xả. Thành phố oằn mình trong mưa.
Dắt xe ra đường đón mưa. Cứ sợ cơn mưa chạy đi mất. Chạy xe rong ruổi qua những con đường thành phố. Con đường Lê Lợi ủ rũ, trầm mặc dưới màn mưa. Không một bóng xe cộ. Chỉ có con đường và những ngôi nhà. Đường Lê Lợi không có cây. Tất cả bị màn mưa trắng xóa phủ đầy. Thế giới ẩn dưới cái màn che. Âm thanh cũng nhòa nhạt hết. Cảm giác thật đơn độc. Chỉ còn mình mình với chuỗi âm thanh ầm ào của mưa và những con đường không có một ai.
Đường Nguyễn Huệ cúp điện. Trong quán lúp xúp những bóng người quây quần bên ánh nến. Quay xe đỗ vào một quán. Nhưng nước mắt sao cứ ngân ngấn trào ra. Mình chỉ có một mình. Rồi sẽ làm gì đây bên ngọn đèn cầy? Chắc chắn mình sẽ khóc. Không muốn ai thương hại hết. Rồi lại quay xe ra lang thang tiếp. Đường rộng thênh thang. Không anh, lúc nào cũng thênh thang. Mình em, bao giờ cũng thênh thang.
Đỗ xe vào một mái hiên. Nhìn dòng người di chuyển trên đường. Hình như mỗi khi trời mưa và lạnh, người ta xích lại gần nhau hơn thì phải. Những cặp tình nhân, gia đình, bè bạn nép sát vào nhau. Người ngồi sau vòng tay ôm người ngồi trước, dựa đầu lên vai người ngồi trước. Người ngồi sau thấy được chở che, còn người ngồi trước thấy ấm áp.
Chợt thấy vắng một vòng tay và một người ngồi trước.
06-08-2010
Tường Vi

2 nhận xét:

  1. Tôi thấy sự tự tin trong mắt bạn , sự thông minh trên gương mặt bạn cùng nét hồn nhiên trong sáng của tuổi học trò . Vậy những điều đó có đủ để bạn vượt qua nỗi đau này ? Tôi sẽ làm khoảng lặng để bạn có đủ ấm để khỏi lạnh , đủ chật để khỏi trống trải và đủ không khí để bạn thở những giọt trong lành !tt03121978@y.c

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!