Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Những điều phải quen

Anh ạ!

Lúc em ngã xuống. Cảm giác trong em trống trải cực kì. Trong em, hình ảnh của anh vẫn đầy ắp. Tay em đau đau. Em đưa tay lên, và thấy ngón tay bàn tay phải của mình giập nát. Em chỉ kịp gào lên, nhìn bàn tay mình và gào lên thật to, ko nhìn ai nữa cả. Nếu có anh ở đó, em sẽ chỉ nhìn anh.

Ước gì có anh ở đó.

Sáng hôm đó em ra ngoài, để quên điện thoại ở nhà. Vì thế mà lúc ngồi 1 mình trong bệnh viện, em chỉ muốn gọi cho anh và khóc hết những gì muốn khóc. Nhưng ko làm thế nào được. Sáng hôm đó, một buổi sáng bình thường như những buổi sáng gần đây. Thời gian này, em ko được tập trung lắm. Như 1 thời gian đã lâu trước kia. Mọi thứ ko đột ngột với em chút nào. Vì những ngày này, tâm trạng em rất tệ, em sẵn sàng cho những gì tệ hơn nữa xảy ra.

Sáng hôm ấy, trời rất đẹp. Trong vắt. Nắng vàng ruộm. Gió nhè nhẹ. Những cơn gió lào ko còn thổi rực về Phú Yên nữa.

Như một buổi sáng mùa thu.

Em hơi lãng đãng, ko tập trung. Và mọi thứ xảy ra.

Như một điều hết sức bình thường.

Điều bình thường mà em trải qua ko chỉ mỗi lần này.

Mỗi sáng thức dậy, tháo băng ngón tay ra, em lại buồn ko thể tả. Buồn như mỗi lần liếc nhìn những vết sẹo bỏng trên người. Anh cũng biết rồi đấy.

Bàn tay em... Em vẫn chưa quen với bàn tay mới, mà mình phải chấp nhận.

2 ngày nay, cả đưa tay lên cao hơn thắt lưng một chút, em cũng ko đưa lên được. Đau và nhức. Cả má em, cũng ko hiểu được điều ấy. Và em cũng ko nói cho ai hiểu được điều ấy.

Em nhớ nhiều về những ngày rất xa, đã lùi rất xa vào kí ức. Gần 15 năm đã qua. Nhớ nhiều những ngày em bị bỏng. Ngày ấy, nỗi đau ấy lớn hơn thế này rất, rất nhiều. Ngày ấy, em nghĩ nhiều về nỗi đau từng phút mình chịu, hơn là nỗi buồn. Nỗi buồn, thì 15 năm nay, em từng phút chịu.

Thì thôi. Đau gì rồi cũng qua. Thân thể mới, em cũng phải từng ngày học cách chấp nhận. Học cách chấp nhận rằng ngày nào đó, người yêu của mình sẽ hỏi về những vết sẹo ấy.

Anh đọc “Ngàn cánh hạc” của Kawabata chưa? Cô gái trong ấy cũng có 1 vết tích gớm ghiếc trên người. Vết tích ấy ám ảnh và đeo bám cô ấy và rất nhiều người khác.

Những vết sẹo của em. Là nỗi buồn của em. Là sự lo lắng của ba má. Ngày nào đó, cũng sẽ là sự ám ảnh của anh, người yêu của em.

Bàn tay em. Khiến em nhớ nhiều đến những ngày khủng khiếp ấy, và nhớ nhiều đến nỗi buồn.

Cả bây giờ, em cũng buồn ko thể tả. Gỡ vết thương ra là nước mắt trào ra ko ngăn lại được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!