Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

cho anh của em

Hôm nay, Tiểu Tường quyết định lên mạng để viết vài dòng lên blog. Tự dưng muốn viết blog.
Tuy Hòa mấy ngày nay đã dịu nắng đi nhiều, nhưng vẫn còn oi ả và ngột ngạt. Hôm nay Tiểu Tường ở lì trên Hòa Trị ko chịu về, mặc cho mama gọi về. Mama đi đám giỗ bỏ đói thì về làm gì. Cafe Hương Dừa buổi trưa mát ko chịu nổi. Ứơc gì có cái võng để ngủ. Ứơc gì anh của em ở đó, để anh được ngủ đẫy giấc, một giấc ngủ thoải mái, để thôi đi nhiều mệt mỏi.

(Kị sĩ của em đang mệt mỏi. Nhanh nhanh trở lại anh nhé! Để tiếp tục chiến đấu với cối xay gió)

Tiểu Tường vừa viết blog vừa đọc truyện ngắn, truyện ngắn Tuổi thanh xuân của Áo trắng. Những truyện ngắn về những người trẻ, ko hoàn hảo chút nào. Bởi những mảnh ghép cuộc sống của người trẻ ko bao giờ có thể hoàn hảo. Nhưng đa dạng, và nhức nhối đâu đó trong mình.
Mấy ngày nay Tiểu Tường đọc nhiều kinh khủng. Thứ gì cũng đọc. Murakami. Tiểu thuyết cổ điển. Truyện ngắn. Đủ thứ. Có gì đọc nấy. Cái đầu chắc sắp bội thực mất rồi.
Anh của em. Khi nào có thời gian và tĩnh lặng hơn thật nhiều. Anh sẽ lại đọc nhé. Có thể anh đã đọc được thật nhiều, và ý thức được về giá trị của 1 cuốn sách hay. Nhưng Tiểu Tường vẫn mong ngày nào đó, khi đã tĩnh lặng hơn, anh sẽ lại dễ tính và tiếp nhận nhiều.
Tiểu Tường biết và hiểu rất rõ rằng. Khi một thời gian, và một lần bức bách trong những mệt mỏi. Thì sau đó, dẫu cho thế nào, thì mãi mãi chúng ta chẳng thể lấy lại tình yêu cuộc sống vẹn nguyên được như trước.
Nhưng vẫn mong, anh của em, rồi sẽ mập mạp trở lại. Sẽ cười nhiều hơn. Sẽ nói với em thật nhiều. Về cuộc sống và những muôn vẻ của cuộc sống.

(Tiểu Tường thích tấm này nè! Anh mà em yêu là thế này!)

Tiểu Tường bây giờ đang sống tốt lắm anh ạ. Thanh thản hơn tất cả những ngày qua.
Anh rồi cũng sẽ vậy nhé! Em biết anh đang rất mệt mỏi. Em ko biết phải làm gì cho anh. Em chỉ có thể sống thật tốt. Cho em, cho anh, cho cả hai. Và đợi cho tất cả qua đi.
Em ko biết bao giờ thì tất cả mới qua đi. Bao giờ thì anh của em mới nhẹ bớt những gì đang gánh trên vai. Lời xin lỗi là khách khí. Nhưng vẫn cho em nói lời xin lỗi, anh nhé!
Lâu lắm rồi, anh và em ko nói về những hoạch định trước mắt, anh nhỉ!
Entry này, ko biết đến bao giờ anh mới đủ thời gian và bình tĩnh để ngồi đọc.
Nhưng em vẫn muốn viết nhiều. Về tất cả. Những gì đã qua, hiện tại, và những gì trước mắt.
Thi xong. Em sẽ đọc và đi thật nhiều. Em hay nói với mọi người rằng em đang tìm một người đồng hành. Nhưng với em, người đồng hành duy nhất là anh.
Em đang cố gắng nhiều. Để có thể làm người đồng hành cùng anh.
Thật sự là thời gian này. Em rất, rất muốn mình được đi bên anh. Có thể, em ko giúp gì được anh cho tất cả những mệt mỏi đang trói quanh anh. Nhưng chỉ cần ở bên và nắm tay anh thôi. Em sẽ nắm tay anh thật chặt. Em hứa.
Xin lỗi anh! Em đã ko thể làm gì được cho anh!
Vị trí đồng hành bên em, em luôn chừa trống cho anh. Ko để ai lấp đầy đâu! Em cũng sẽ cố gắng thêm nhiều nữa. Để được nắm tay anh, bước đi trên mọi chặng đường.
Lật lại những entry cũ. Giờ thì Tiểu Tường biết mong chờ là gì rồi anh ạ! Cái hồi đi biển. Thiệt ra Tiểu Tường muốn viết tên anh và tên em vào 1 cái vòng tròn em vẽ. Nhưng vì có cô. Ngượng quá lại thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!