Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Niềm tin


























































































































Lại sắp đi Sài Gòn nữa rồi. Lại một chuyến đi và một giải thưởng. Nhưng lần này đã khác. Sài Gòn với mình bây giờ chỉ là một nơi khác Phú Yên, chứ đã không còn là niềm vui và ước vọng nữa.
Chuyến đi trước cách đây không lâu, 6 tháng. Nhưng giống như mình đã đi qua một giấc mơ thật dài. Đêm đầu tiên xa nhà và nằm trên xe một mình, nếu không có anh trò chuyện suốt đêm, chắc mình ko vượt qua nổi. Những mẩu chuyện ngày ấy giờ mình vẫn còn nhớ rõ. Và không biết nên xếp chúng vào cái ngăn của những kỉ niệm vui hay ngăn còn lại - của những đổ vỡ, đau lòng.
Mình sắp phải đi xa. Má đòi đi với mình. Nhưng mình sẽ đi một mình. Ngủ ở ngoài, hay đi mấy ngày ko về nhà, mình đều đã làm. Nhà với mình, bây giờ chẳng còn là đâu trên thế gian này cả. Rong ruổi hoài đến mệt nhoài và sợ sệt.
Mình muốn một mình trải qua những thứ cảm giác ấy. Đã một mình nhiều lắm rồi, bây giờ có một mình thêm nữa, cũng là để lớn lên hơn thôi.
Tối qua thằng bạn nhắn tin "Chẳng còn ý nghĩa j khi mà mình đã biết trước điểm dừng của cuộc sống".
Mình không biết nói gì hơn ngoài những câu lạnh lùng kiểu: "Ông phải sống. Chí ít cũng cần biết mình phải sống". Vì chính mình cũng chẳng đủ niềm tin, thì có thể san sẻ được cho ai.
Sáng nay con bạn lại ngơ ngác hỏi mình: "Có khi nào tao chai sạn không mày?". Mình phải cố xoa dịu nó rằng: "Không sao đâu. Mày đã đi qua được điều ấy rồi! Cứ dũng cảm mà sống đi!". Nhưng mình không dám chắc có thể giữ được cái niềm tin tạm bợ mình đã san sẻ được cho nó bao nhiu lâu.
Chiều qua mình đến đám chết anh trai con bạn thân. Anh nó ngã xe mà chết. Cái chết không rõ nguyên nhân. Nên nó chẳng biết mắng chửi ai cho hả lòng. Nó cứ đòi vác dao đi chém cái thằng đi nhậu với anh nó trước khi anh nó mất, mắng chửi những thằng bạn thân của anh nó ko đến nhìn mặt anh lần cuối. Nó mắng chửi, nó đòi tìm cho ra nguyên nhân, đòi căm hận cả đời kẻ nào đó trong những kẻ quanh anh nó. Nhưng một cái đích thì không hề có. Và nó chẳng có gì để tin chắc ngoài cái chết của anh nó với tấm hình trên bàn thờ.
Mình im lặng. 2 giờ đồng hồ im lặng. Im lặng với những đổ vỡ, với những cái gì đang rơi, với những tiếng loảng xoảng chao chát, với cả những giọt nước mắt không nén được của mình và những giọt nước mắt chảy ngược vào trong của gia đình nó. Anh nó 20 tuổi. Mới 20 tuổi.
Mình sợ mình chai sạn lắm. Nhưng mình cũng sợ mình không đủ lớn để bảo bọc mọi người.
Mấy bức ảnh kỉ niệm lần đi SG trước. Nhưng nụ cười ấy chắc ko bao giờ trở lại được nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!