Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Khát vọng

Thể theo ý nguyện của anh Nhánh, mình sửa lắm mới được một bài viết tàm tạm có thể gọi là để ham vui với anh em trên Nhịp sống học đường số xuân. To Don Quixote nhé! Đọc xong không biết có ai hiểu được mình viết j ko!!?

Khát vọng
Tặng Don Quixote

“Cả một thời thơ ấu, tôi ngửa cổ lên trời mỗi chiều để ngóng chờ những cánh diều, lòng luôn có cái gì cứ cháy lên, cháy mãi. Sau này tôi mới biết đó là khát vọng.”
Sáng sớm thức dậy, nghe đám trẻ học trò má đọc to bài tập đọc lớp Bốn. Có một thời, mình cũng như cậu bé trong bài tập đọc, chiều chiều ngửa cổ lên trời ngóng chờ những cánh diều. Mình đã biết định nghĩa đó là khát vọng từ khi nào vậy nhỉ!? Hay tận bây giờ mình mới biết đó là khát vọng?! Đôi khi có những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống lại đánh động cái gì to lớn lắm trong trái tim con người.
Gần đây, tôi đã thay desktop của vi tính bằng một tấm ảnh chụp biển. Biển của tôi có màu xanh lơ, vài nhánh dừa rũ ven bờ. Và nhất là, biển của tôi chạy đến chân trời. Phía chân trời ấy không có gì cả, chỉ là đường thẳng phân định trời và đất. Những buổi sáng dậy sớm, mắt lờ mờ nhìn vào màn hình, đường thẳng ấy dường như biến mất. Chân trời của tôi biến mất. Mặt biển xanh lơ, và bầu trời cũng xanh lơ!? Hay bầu trời đã biến mất? Cái tôi nhìn thấy là ngập ngụa của màu xanh lơ.
Hai trang giấy. Đó là dung lượng con bạn tôi triết lí về một ngày nó đi làm rẫy mía trong giờ học Vật lí chán phèo. Nhiều câu nó nói hay đến lạ. “Ngẩng đầu lên chẳng thấy gì ngoài mía, chẳng biết đâu là điểm đầu hay điểm cuối. Chỉ biết còn mía là còn làm”. Không thấy có lẽ bởi quá xa mà cũng quá gần. Những ước mơ của học trò 12 cũng vậy. Khó khăn thật gần, mà thành công thì ở đâu xa lắc. Vậy nên, lúc nào cũng chực sẵn trong người nỗi chán chường. Nhưng mà vẫn đi. Càng đi nghĩa là càng gần đích. Mà ai cũng mong nhanh đến đích.
Tôi yêu những chân trời. Trong list tin nhắn mẫu của điện thoại, tôi lưu một SMS có nội dung: “Hãy rời bỏ những chân trời. Chân trời thường nuôi dài những mộng mị” và gửi đến nhiều người. Nhưng có một SMS khác viết: “Ngày nào đó mệt mỏi, hãy về với chân trời. Chân trời sẽ gọi lại những bình yên lắng đâu đó trong kí ức”. Đúc kết chung một điều: Chân trời thường nuôi những ước mơ.
Và tôi cũng yêu những con đường. Tôi hay nhắc con bạn mơ mộng hãy yêu những con đường. Dẫu nhiều khi nó lắm dốc đèo, nhiều sương mù, hay bụi bặm. Lắm lúc đi trên đường, chẳng nhìn thấy trước mặt mình có gì, chỉ có một màn đen kịt với những đốm đèn chói lòa như sao sa. Con đường hình như hóa thành bầu trời. Có khi con đường toàn sương mù. Vạch từng đám sương để bước đi. Cũng chẳng biết phía trước có gì, chỉ biết cứ đi là sẽ thấy.
“Ngày nào đó, em có muốn đến chân trời ko?”
“Muốn chứ. Nhưng em không biết nó ở đâu”
“Lên thảo nguyên”
“Em sợ đi một mình lắm. Thảo nguyên không có những con đường. Đi một mình thì lạc mất”.
“Không sao. Có anh đây!”
Vậy là một lời hứa. Nhưng lời hứa ấy không bao giờ thành sự thật. Tôi biết vậy. Vì chân trời vốn dĩ làm gì có thật. Chạy hoài để tìm đến chân trời chỉ làm mình guồng chân giữa mênh mông trời đất.
“Thế giới quanh anh lúc đó chỉ toàn là những cối xay gió”.
Thế mà anh đòi lên thảo nguyên. Lên thảo nguyên để lại đối mặt với những cái cối xay gió khổng lồ, trước khi đến được chân trời. Chân trời thì xa tít tắp, mà cối xay gió thì khổng lồ trước mắt, giương cánh quạt của nó sẵn sàng quật vào bất cứ kị sĩ nào muốn vượt qua. Anh có đủ dũng cảm để lại làm Don Quixote không đấy? Em thì chỉ có một niềm tin. May mắn là anh còn có những cái cối xay gió để mà chiến đấu với nó. Còn quanh em chỉ là thảm cỏ, với mênh mông trời đất, chân trời chạy dài thành một vòng tròn khép kín. Em hay mơ thấy mình chạy hoài, chạy mãi, nơi nào rồi cũng chỉ là những thảo nguyên mênh mông cỏ, trời, đất và chân trời.
Tôi có một thói quen từ ngày bé, mỗi lần vẽ những con đường, tôi không vẽ đoạn cuối. Phía cuối những con đường của tôi là một đám sương mù như lớp sương phủ lên bức họa Nàng Mona Lisa của Leona de Vanci. Hay lùm cây hai bên đường rũ sang che khuất. Hay những đoàn người khuất lấp mất con đường. Con đường của tôi không phải bao giờ cũng có người. Có khi đơn giản chỉ là con đường nâu đất, đôi lúc có thêm hai hàng cây, vài cánh chim, hiếm hoi lắm mới có con người. Nhiều khi cô đơn lắm, tôi mới vẽ đoàn người, con đường người. Cho đỡ cô đơn thôi!
Cũng như tôi không bao giờ vẽ chân trời, dù rất yêu chân trời. Phía cuối cái gì ấy, tôi luôn vẽ một khoảng mù không.
Trong khoảng mù không ấy có cái gì nhỉ? Khát vọng!? Hay sự mệt nhoài!?
Không phải Dulciena del Toboso
0 giờ, 14-1-2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!