Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Những nỗi nhớ quên

Dạo về quê này, tôi hay bị mất ngủ. Những cơn mất ngủ vô cớ.

Giữa những cơn mất ngủ ấy, tôi vượt qua nhiều tiếng đồng hồ trằn trọc một cách khó khăn. Thường thì tôi mở phim, vặn volume headphone lớn nhất và cố căng mắt tập trung. Và tôi kết thúc những cơn mất ngủ của mình bằng list nhạc cũ hơn một tháng nay: List nhạc chỉ gồm 7 bài, repeat đi repeat lại hàng chục lần vào mỗi đêm. Và rồi tôi cũng ngủ được, khi đã nghe tiếng gà gáy sáng inh ỏi.

Hôm trước, một người anh gọi cho tôi;
-    Em về chưa?
-    Chưa. Em ở lại đi chơi. Chưa biết khi nào về.
-    Nói dối kìa! Sài Gòn làm gì có tiếng chó sủa trong vắt vậy em?!

Um. Sài Gòn kiếm đâu ra tiếng chó sủa. Tiếng động gì thì cũng bị lạc đi giữa Sài Gòn thôi. Cả tình người cũng lạc. Yêu thương cũng lạc.

Anh ạ! Mùa hè này em làm được một việc thật vĩ đại. Ngày nào em cũng ở nhà lau nhà và tưới cây cho mẹ. Và em thấy ngôi nhà của mình xanh mà mát mẻ hơn từ ngày có em về. Em biết hè này anh không được về quê. Bám trụ lại Sài Gòn vì công việc, em mong anh thật mạnh mẽ và vững lòng. Để đạt được thật nhiều sau những ngày vất vả này. Em Tường Vi.

Dù có than vãn gì với ai, nhưng những tin nhắn cho người ấy luôn là những cái SMS sáng trong và cứng cỏi nhất của mình.

Anh ạ! Em sẽ luôn như vậy. Để cuộc sống của anh không vì em mà chất nặng thêm.

Đêm nay mình lại nghe Phố mùa đông. Đôi lúc mình nghĩ vẩn vơ, nếu mình có thể yêu Ben, và Ben có thể yêu mình. Thì Ben sẽ trở thành mùa đông của mình. Một mùa đông ấm áp và dịu ngọt. Như Ben!

Chưa bao giờ mình bắt Ben nghe Phố mùa đông. Nó nên là chút buồn của mình. Nỗi nhớ mùa đông ngập tràn bao tháng ngày qua.

Mùa đông này, chắc mình phải tìm người đồng hành đi Đà Lạt với mình. Hoặc sẽ khăn gói ra Hà Nội với Ben. Nếu không, sẽ lại thêm một mùa xuân, mùa hạ, mùa thu năm sau nhung nhớ mùa đông. Như năm nay.

Sẽ ra sao, nếu mình không được về quê làm việc? Sẽ ra sao khi cuộc đời mình buộc phải gắn bó với Sài Gòn như thầy và nhiều người tiên đoán. Um. Có lẽ mình hợp với Sài Gòn. Sài Gòn hợp với mình. Nhưng thật chán với những cạm bẫy và xa hoa. Mình bắt đầu mặc váy và tập mang cao gót. Tập cách bớt hồn nhiên, và tập ăn nói thật ngây ngô, bớt sắc sảo đi. Tập cách im lặng và ít cười. Tập cách nhìn bằng một đôi mắt vô hồn. Tập cách nghe bằng đôi tai cam chịu. Tập cách ngồi bằng tư thế không biểu lộ cảm xúc. Tập cách nói những câu chuyện xã giao, những câu vô thưởng vô phạt mà không lộ liễu. Tập cách giấu mình đi thật kĩ.

Và tập cách không cắn rứt vì sự đổi thay của chính mình.

Lẽ nào mình sẽ phải trưởng thành và bám trụ cuộc sống bằng những thứ ấy?

Dạo này, mình dần nhận ra mình chán cái nhịp sống quá yên bình ở Phú Yên. Cái nhịp sống khiến năng lượng luôn thừa thãi trong mình, khiến những cơn mất ngủ đến triền miên hai ngày một lần, khiến lòng mình ray rứt vì không hài lòng với mỗi ngày trôi qua.

Mình thường hay không chấp nhận được chính mình với những đổi thay ngoài ý muốn. Nhưng thường thì mình buộc phải thấu hiểu và chấp nhận chính mình. Mình sợ trái tim mình thèm nhịp sống Sài Gòn. Để rồi mãi mãi, mình phải nhung nhớ mùa đông.

Mình thích gương mặt biểu cảm của người Hàn Quốc lúc họ băn khoăn. Như gương mặt rất dễ thương của Joen khiến mình chỉ muốn ôm cô ấy ngay lập tức.

Còn mình, đã từ lâu lắm, mình quên mất đi những biểu cảm dễ thương thật lòng rồi.

0h30p, 07.08.11

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!