Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Chợt nhiên thấy quá chừng xa vắng

Chợt nhiên hôm nay nghĩ về một người.

Um. Chỉ là chợt như vậy. Chỉ là giữa lúc mình khóc vì ức, mình nghĩ về một người.

Và chợt thấy mình không hiểu gì về người ấy cả.

Và chợt nhiên thấy quá chừng xa vắng.

Cách đây một năm, vào những ngày buồn nhất, mình hay nghe những cái tag này. Nền nhạc thì thanh thoát. Nhưng nỗi buồn nào cũng đắng cay.





"Dành cho 1 người tất cả tình yêu không có nghĩa là người ấy sẽ yêu bạn. Đừng hi vọng tình yêu sẽ được đáp lại, hãy cho nó thời gian để nó lớn lên trong trái tim người ấy nhưng nếu không hãy hài lòng vì nó đã lớn lên trong bạn.

Tháng 6 cũng thời gian này 2 năm trước em không bao giờ chụp ảnh cùng anh bởi có người bảo làm thế sẽ rất dễ chia xa. Anh giận em sao không tin vào tình yêu của 2 đứa mà lại đi nghe mấy điều mê tín nhảm nhí. Em sợ anh buồn, hơn nữa trước mắt là 4 năm đại học phải xa nhau đằng đẵng... 

Kéo anh ra gốc cây thấp tẹt nhất trường, 2 đứa chui vào ngồi, bắt tội chú thợ ảnh phải nằm bò ra đất. Anh vào tận Sài Gòn học tập, còn em ở lại Huế, khoảng cách như gần lại mỗi khi em lật lại những tấm hình của hai đứa, những kỉ niệm vẫn còn xanh. 

Nhưng điều em sợ đã đến, điều ai kia từng bảo đã đúng: Anh đã có người khác nơi chốn Sài Gòn sôi động. 

Mọi sự thật đều đắng cay, em đành chấp nhận. 

Huế mùa này sao mưa nhiều hơn mọi khi. Anh đã từng nói Huế tĩnh lặng nên lòng người khó yên còn Sài Gòn quá sôi động nên lòng người rất bình yên. Anh đã nói đúng! 

Lời nhắn của em: Xa nhau rồi em mong anh hạnh phúc, hai tiếng chia tay nghe rất buồn nên em muốn thay bằng câu: Hẹn ngày gặp lại! Ngày đó anh và em hãy là những người bạn để cùng thốt lên, hạnh phúc thay là khi ta có một quá khứ để tìm về! Giờ em đã hiểu sự khác nhau tinh tế giữa việc nắm lấy một bàn tayníu giữ một linh hồn!"

2 nhận xét:

  1. Buồn hoài vậy em, sao không tự tìm lấy cho mình những niềm vui?

    Trả lờiXóa
  2. Chỉ là có những khoảng buồn thi thoảng thôi chị ạ!

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!