Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Chia ly

Chiều nay thay vì tung tăng dạo phố với Trâm. Mình ngồi đây ôm mặt khóc. Khóc một cách ngu ngốc dại khờ.

Có những thứ mình yêu thương nhất đời này, nhưng buộc lòng phải từ bỏ. Và mình đã nghĩ mãi, nghĩ mãi suốt nhiều tháng ngày qua, mình vẫn không có cách nào khác ngoài việc buộc lòng phải từ bỏ, rồi hằng đêm gạt nước mắt cố ngủ cho qua ngày mới.

Vẫn biết con người ta gặp nhau trên cuộc đời này và yêu thương nhau để cùng hạnh phúc. Tình yêu, tình bạn, tình thương,… đều vậy. Gặp nhau để cùng hạnh phúc, chứ không phải để cảm thấy bất hạnh và đau đớn trước những chia ly. Nhưng vẫn không thể tránh được nước mắt chia ly, dù cố nén được lúc này hay lúc khác.

Chia ly!

Nghe thật đau đớn!

Mấy ngày nay mình ôm một cuốn sách rất nặng, dày 600 trang, đọc để tận hưởng cô đơn. Cuốn sách ấy nặng không chỉ bởi trọng lượng của nó, mà còn vì sức nặng của nó đối với trái tim mình.

“Trăm năm cô đơn” của Gabriel Garcia Marquez.

Mình hay đọc những cuốn sách viết về nỗi cô đơn. Những cuốn sách rất dày và nặng của Murakami. Những cuốn tiểu thuyết của Thiên Ngân. Hay dạo này là tìm đến những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng khác. Đọc để tìm thấy mình trong ấy với nỗi cô đơn cay nghiệt cắn nát cõi lòng.



Trong Hoàng tử hồng trà, Hikuka từng bảo với Taiko khi Peco buộc lòng phải ra đi: “Em đừng tự trách mình rằng ai đã gây ra cảnh chia ly này. Em đừng khóc! Chúng ta gặp nhau để yêu thương nhau và hạnh phúc bên nhau, chứ không phải để khóc lóc, bất hạnh khi phải chia ly”.

Vậy mà sao những niềm hạnh phúc đã lùi xa vào quá khứ vẫn không thể an ủi được lòng mình cho nước mắt thôi rơi.

Hôm nay nói chuyện với Ben, tự dưng mình ngộ ra một điều rằng, đã lâu lắm rồi, mình đánh mất những mơ ước và lòng ham muốn vươn lên nắm bắt cái gì đó. Mình đánh mất sự yêu thích học tập, ham học hỏi. Đánh mất niềm đam mê với sách. Viết lách cũng không vì một mục tiêu hay dự định, ước mơ gì. Khi thấy thinh thích ai đó, mình cũng không đủ dũng cảm để thích người đó. Mình để tình yêu cuộc sống của mình vùn vụt trôi qua theo nỗi chán chường và sợ hãi bởi nỗi đau cũ. Thật ngu ngốc và hèn nhát.

Như chiều nay mình bó gối ngồi đây khóc lóc đau lòng cho một nỗi đau cũ rích.

Mình không biết phải làm sao để nói với H. rằng mình vẫn rất yêu thương H. Mình buộc lòng để H. ra đi trong sự tổn thương và căm ghét mình. Một tình bạn đã qua đời một cách đáng thương.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, mình vẫn không biết phải làm gì khác ngoài việc buộc lòng rứt ruột để những gì mình yêu thương nhất đời này ra đi và hằng đêm cắn răng nuốt nước mắt cố ngủ cho qua ngày mới… 

Trời chiều nay bỗng dưng đổ mưa…
29.08.11

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!